Tuần ký số 44c
UNG THƯ DI CĂN… THUỐC NÀO CHỮA NỔI?...
Tô Hải
Cả tuần nay, để củng cố thêm cho cái kết luận cuối cùng về những vấn đề bức xúc trong xã hội mà tớ đã đề cập trong tuần ký số 44, tớ tập trung toàn bộ thời gian sức lực, trí lực và… thị lực để vào mạng. Tớ chỉ hạn chế trong mục đích: Thử xem trong một tuần báo ta, các thứ web ta, đã phát hiện công khai thêm bao nhiêu câu chuyện đau lòng,ghê tởm, “không thể hiểu nổi” tương tự vụ bao lực học đường để có thể mạnh dạn bảo vệ đến cùng cái kết luận của tớ. Tớ cũng mong mỏi có nhiều các bậc “thánh hiền thời hiện đại”, các “nhà” này “nhà” nọ …cùng tớ truy xét tới cùng “nguyên nhân của mọi nguyên nhân” về sự phát triển đến bùng nổ của cái Ác, cái Xấu… để tìm ra liều thuốc chữa bệnh “kệ mẹ sự đời”, “coi khinh dư luận”, “coi thường luật pháp”, sự phản ứng và đập phá có ý thức, có mục đích mọi giá trị, mọi quan niệm sống từ đạo đức dến thẩm mỹ, từ cách xử thế đối với gia đình đến xã hội và ngay với chính bản thân mình của một lớp trẻ mà tớ khẳng định rằng: KHÔNG CÒN LÀ HIỆN TƯỢNG CÁ LẺ nữa….
Lướt qua báo chí và các trang web “lề phải”tớ đã thấy gì?
Phải nói thật rằng: Cả cuộc đời sống 84 năm, qua 5 chế độ, từ khi biết đọc báo đến nay (trừ 7 năm còn… mù chữ) chưa bao giờ tớ “tiếp thu” được những thông tin kinh khủng và “mới lạ” về những hiện tượng tiêu cực trong xã hội như hôm nay! Không phải ngày xưa không có những tờ lá cải chuyên sống bằng những tin “xe cán chó”, những xì-căng-đan “tiền, tình, tù, tự tử” để tăng doanh số… Nhưng chưa bao giờ có những vụ “bạo hành học đường”, những vụ “hàng chục “cậu tú, cô tú tương lai” chích choác, làm tình tập thể trong một nhà nghỉ, chưa bao giờ có cảnh đánh bạn hội đồng rồi ra công an vẫn thản nhiên cười đùa và trả lời “…Cứ việc xử lý nếu thấy có tội!”. Chưa bao giờ tớ thấy một nhà xuất bản tư nhân nào dám công khai xuất bản một cuốn “dâm thư” lại còn tổ chức “siêu linh đình” tại một khách sạn 5 sao để cho “rác giả” được cơ hội chửi khéo ai coi rác phẩm của cô ta là… sex(!) kèm theo thuyết minh bằng những hình ảnh sex của chính cô ta là sex vì …nghệ thuật!? …Tất cả mọi quy định của pháp luật về “gây tổn thương về thể xác hoặc tinh thần” về cấm “tuyên truyền dâm ô, đồi trụy…” tuy đã có cả nhưng… những kẻ muốn “tự khảng định mình” đều… bước qua không rụt rè, sợ hãi!
Và bây giờ là những gì con tớ nó đã cho tớ biết là “Chuyện thường ngày ở đâu mà chả có!” khi tớ hỏi nó ý kiến về vụ Quỳnh Anh-Tường Vi. Và quả nó “thực tế” hơn tớ nhiều; Đúng như nó dự đoán, tớ chỉ xin đưa những cái đầu đề ghi chép được qua 5 ngày vào “mạng ta”:
-Một clip vidéo nữa quay cảnh học sinh bị đánh hội đồng ngay tại hành lang nhà trường sau vidéo thứ nhất đúng có 5 ngày được báo chí loan tin nhưng chưa thấy ai phê phán.!
-Tám thiếu niên từ 12-15 tuổi tham gía hiếp dâm tập thể em Châu Thị H ở Bình Thuận….
-Những cuộc chơi quái dị của teen
-Nhiều thiếu nữ học sinh “biến mất” theo gánh xiếc “Hải Anh”
-Trao đổi người tình
-Săn lùng ảnh “nóng”
-Học sinh lớp 11 bị truy sát giữa cổng trường Victoria Hoàng Diệu
-Lời khẩn cầu trong đêm khuya của em bé bị bạo hành
-9x cướp xe để tổ chức sinh nhật
-Những cú trượt ngã của nữ sinh Hà Thành
-Bố không cho tiền, con phóng lửa đốt nhà
-Tử hình “yêu râu xanh” hiếp dâm rồi giết bé 7 tuổi
-Tử hình kẻ kẻ giết người rồi “yêu” xác chết
-Bố loạn luân với con gái 14 tuổi
-Cô giáo và người tình tự tử
-Thày giáo Phạm văn vân 15 năm tù vì… cưỡng hiếp học sinh
-Cô dâu 17 lấy chú rể 14 vì…. “không bảo đảm” chờ đến tuổi 18
-Cô bóp dái học trò… (ngôi sao Net)
-Thầy “sì tin” dạy học bằng… Rap!
Và để khỏi dài dòng: cuối cùng là thông báo ngày 26 tháng 9 năm 2010 của Bộ GDDT rằng thì là’… “Sẽ kiểm tra công tác an ninh, trật tự trường học” Đặc biệt “mới” là lần này có thêm sự phối hợp của Bộ… Công An sẽ kiểm tra các cơ sở giáo dục và nhà trường trong cả nước từ tháng 4 đến tháng 9/2010”! Nghe tin này chắc các “ông vua bà chúa quậy”, các tín đồ của “Crosplan”, của “Emo”, phải nhảy lên mà hét lớn: “Hay quá, mấy tháng kiểm tra này, bọn tau nghỉ hè, có ở trường đâu mà kiểm với chẳng tra!” Thông báo cứ như..đùa!
Tớ chỉ nêu lên 1/10 những gì tớ ghi chép được trong 5 ngày tuần qua mà đã dày đặc cả một cuốn sổ tay trong đó tớ có ghi tên tuổi các “đồng chí bị lộ” về các vụ tham ô, ăn cắp thuộc loại Tổng, Giám và Cục, Vu, trở lên… Trên entry này để khổi mất thời giờ người đọc, tớ chỉ kê đơn bốc thuốc cho mấy chuyện nổi bật trong tuần mà đã khá dài… Vả lại tớ chắc rằng các bạn chẳng có nhiều thời giờ, hoặc ….rỗi hơi mà đi nghiên cứu ba cái chuyện tầm bậy này làm gì cho thêm… bẩn óc.Vậy thì tó xin:
Thử nhìn qua những lời phân tích và lên án của thiên hạ xem sao- Phải nói thật rằng: Tớ vẫn thấy hiện tượng “con kiến mà leo cành đa, Leo phải cành cụt leo ra, leo vào….” trên những bài đăng báo công khai kể cả những trang mạng mà theo tớ là… “đứng đắn”. Chẳng có lẽ nhiều “nhà” như thế mà lại thua mấy cái nick name viết com-mèn trên blog tớ hay sao nhỉ? Dù sao tớ cũng mừng đôi chút vì đã có những bài mà tớ cho là đã bước thêm được vài bước mạnh dạn khi thoát ra được khỏi những phân tích và kết luận chung chung rất ....trừu tượng lâu nay. Đó là: “Phải tăng cường giáo dục đạo đức”… “Phải phối hợp giữa nhà trường và gia đình”... “Phải thầy ra thầy, trò ra trò”, phải “trường ra trường, lớp ra lớp”...Phải... Phải… Nhưng Phải thế nào? Ai phải… thì cuối cùng… chẳng thấy ai phải cả. Dù sao, đọc những bài như “Học trò đánh nhau, người lớn đo ván”, “Nhà trường chưa chỉ đúng đường”, “Tại sao các em ra nông nỗi này”, tớ đã thấy le lói ra những ý kiến mới như:
-Các em là nạn nhân của bệnh thành tích “Kiến thức cũ chưa thông đã được đẩy lên lớp trên”,… “không còn hứng thú học tập”…. “Nội dung học tập lại quá xa rời thực tế… Càng học càng thấy chán”…. “Trong cơ chế giáo dục, còn đó những giờ thao giảng mà thầy cô, học sinh là những kịch sỹ”…hoặc “Từ nhỏ các em đã quá quen với những hành động thiếu trung thực…” hoặc nặng kí hơn tí chút “Nền tảng đạo đức xã hội không còn nũa”…. “Ngày ngày ra rả trên Tivi đề cao lối sông sành điệu, xa hoa…” “Thầy cô mất đi vị trí của người thầy, Khi học sinh không làm bài, không thuộc bài, trốn học, thầy cô không được la mắng sợ “xúc phạm nhân phẩm các em”… “Ăn đòn, hành hung thầy cô của học sinh và của các phụ huynh là chuyện xảy ra không hiếm” Cho nên “ở nhà thì như ở trọ, đến trường thì đóng kịch, giả vờ cho qua ngày”, quá lắm là… hạnh kiểm… kém.”, …Đánh ai vỡ đầu đã có cái lá chắn “chưa đến tuổi vị thành niên”!
Trong rất nhiều ý kiến mạnh bạo đó tớ thấy nổi bật lên ý kiến của nhà nghiên cứu văn học, xã hội học Vương Trí Nhàn. Trong cái đề bài khá nhẹ nhàng của ông “Bạo lực có mầm mống trong xã hội Việt” ông đã thẳng thắng trả lời với VNMedia nhiều vấn đề khá mạnh bạo và khá “mới” (nhưng khá …xa vời). Đó là:
- Việc các em nữ sinh dùng bảo lực là biểu hiện của một cách sống mà trong đó trở nên cần thiết giữa người và người.
- Mầm mống bạo lực đã có mặt và ta đã chung sống với nó quá lâu dài…
- Lớp trẻ sở dĩ sống với nhau theo kiểu bạo lực vì người lớn cũng hành xử theo kiểu bạo lực, xã hội đen….
Ông cũng vạch thẳng ra những hành động tiền bạo lực cũng đã nhan nhản trong đời sống hàng ngày. Đó là “Muốn ép người ta nghe điều gì đấy, nói đi nói lại hàng trăm lần, bắc loa vào nhà người ta mà lải nhải”…
-Ông cũng đề cập đến cách hành xử của con người đối với thiên nhiên, đối với xúc vật, cỏ cây, hoa lá, phá rùng, đốt rãy, chọi trâu, ăn thịt chó, mèo… theo ông cũng xuất phát từ tư tưởng bạo lực…(?)
Thì ra kiến vẫn bò quanh miệng chén-
Thôi thì, để chấm rứt cái tuần ký 44 khỏi a,b,c mãi có lẽ đến Tết Xô-Ma-Ly cũng chẵng xong, tớ đành nói ra những điều mà các vị đang còn… “tế nhị” chưa nói toẹt ra vậy.Đó là:
1-/ Sự sai lầm cực kỳ từ đường lối đến phương pháp, tổ chức… của sự nghiệp “trồng người” mà nhiều nhà giáo dục tên tuổi như Hoàng Tụy, Hồ ngọc Đại đã vạch ra nhưng không được lắng nghe.
2-/ Sự vô cảm đã bám rễ trong những trái tim và cái đầu đã quá quen với bạo lực nay lại bắt ép học sinh, con em “phải học những gì mà cấp trên muốn chứ không phải học những gì mà các em cần” Cái gì Trẫm đã ban ra thì… chỉ có Đúng và Rất Đúng! “Miễn ý kiến, miễn luận bàn!”
Chẳng phải đó chính là một hình thức bạo lực hay sao?
Ngụp lặn giữa một xã hội mà cha mẹ có TIỀN thì con có tất. Cha mẹ CÓ QUYỀN, CÓ THẾ thì con tha hồ mà ăn chơi, đốt tiền, đi du hí (học) nước ngoài… “Bằng cấp, luận án mua dễ hơn mua mớ rau” vậy… học để làm chi? Học có giỏi cũng chẳng đẻ làm gì nếu không có “tuy-ô” chạy chức, chạy ghế, chạy quyền… Thằng X, chẳng có bằng gì mà nay 5,7 villa, hàng chục xe đời mới, hàng tá bồ, toàn “siêu nổi tiếng”, Con Y chỉ từ nàng bán bún dạo, một nốt nhạc bẻ làm đôi không biết nay đã một phát trở thanh siêu sao ca nhạc, lão M đại gia một năm cưới ba vợ, toàn là chân dài nổi tiếng, cô 1 cưới ở Saigon, 4 tháng sau lại cưới một cô 2 ở Đà Lạt, 5 tháng sau lại cưới một cô 3, tổ chức tận trời Tây, đi theo là cả một “bộ xậu” nhân vật nổi tiếng”, những “Ai đôn thời đại”, máy bay hạng Biz, khách sạn 5 sao hoàn tòan free… “Xài vợ lãng phí” có ly dị đàng hoàng, báo chí có đụng nhẹ cho thêm phần “bắt khách” chẳng qua chỉ là quảng cáo thêm cho những hiện tượng “vô lý mà có thật” để các em biết thế làm gương” mà thôi…
Cái mà ông Nhàn vẫn còn chưa đụng tới hoặc nói xa nói gần thì tôi xin bổ xung như sau: SỐNG GIỮA MỘT XÃ HỘI MÀ TỪ NHÀ RA ĐÉN ĐƯỜNG PHỐ, VÀO ĐẾN HỌC ĐƯỜNG, Ở ĐÂU CÁC EM CŨNG THẤY ĐẦY RẪY SỰ VÔ LÝ, BẤT CÔNG, THẤY CẢNH ĐUA CHEN VÌ ĐỒNG TIỀN VÌ QUYỀN LỰC, THẤY LUẬT PHÁP BỊ DẪM ĐẠP, THÁY TOÀN LÀ NHỮNG LỜI NÓI ĐẠO ĐỨC GIẢ, NHỮNG GIÁ TRỊ GIẢ, làm sao mà các em giữ nổi tâm hồn trong trắng, hiểu nổi đạo lý làm Người. Hiện tượng “nổi loạn bất cần đời”, coi thường đậo lý, luật pháp của lớp “tân hippy” này chính là cái quái thai của một xã hội cụ thể đẻ ra chứ không phải cái “vốn có” trong xã hội Việt như ông Nhàn kết luận đâu. Thời chúng tôi đi học trung học TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ CÓ NHỮNG CHUYỆN XẤU XA NHƯ THẾ ĐÂU. Một chút du côn là lập tức đuổi học và vào nhà trừng giới Bắc Giang ngay!
Tương lai các em, các cháu hôm nay đang trong cơn “may nhờ, rủi chịu” nếu không ai muốn nhìn ra và… dám chỉ ra cái nguyên nhân của một xã hội mà “học sinh cũng như thầy cô chỉ là kịch sỹ” trong cái “cơ chế giáo dục” hiện hành (xin xem "Tâm sự của những đứa con" , Nguyễn ngọc Hà -Tuổi Trẻ 23/3/010)
Cái bệnh ung thư đã di căn đó làm sao còn cách chữa nếu các bác sỹ cứ “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”? Thôi! Tất cả có lẽ nhờ… Giời!
Cô giao Mai "phạt" trò kiểu này là đường lối giáo dục gì?
-------------------------------
hoabattublog wrote on Mar 27 Công sức của cụ Tô Hải được chính quyền "đền đáp" và "sửa sai" bằng cái quyết định này cụ ạ: http://vietnamnet.vn/giaoduc/201003/Tu-1/4-Bo-Giao-duc-va-Cong-an-kiem-tra-truong-hoc-900863/ Đau đớn lòng. Vậy là nước đổ đầu vịt, đúng ko cụ? |
doanchithuy wrote on Mar 27, edited on Mar 27 Giá trị đạo đức bị đảo lộn. Cái ác nhờ "nhân thân" tốt trở thành cái thiện. Cái đẹp trở thành cái xấu. Biết đâu mà lần, chỉ còn biết trơ mắt ra ngó và thỉnh thoảng gào lên: "Trời ơi!" |
hoabattublog wrote on Mar 27 Nhưng cụ Tô Hải chớ lo. Xã hội có Bá Kiến cường hào để đẻ ra những Trương Rự, những Chí Phèo, thì sẽ có ngày chính Chí Phèo lại đi đâm bụng Bá Kiến. Reo nhân nào thì gặp quả báo đó, cụ ạ, mặc dù ko muốn nhưng sự đời có lẽ nó là thế. |
tranng wrote on Mar 27, edited on Mar 27 Cháu kính mời bác con link này, một mảng tối mà Bác chưa thấy http://tranng.multiply.com/journal/item/26/26 |
haiquamuckinh wrote on Mar 27 Nguyên ngày nay canh me bóc tem bài mới, đi công chuyện có chút xíu bị hoabattublog phỏng tay trên! |
songthu wrote on Mar 27 langdu126 said SỐNG GIỮA MỘT XÃ HỘI MÀ TỪ NHÀ RA ĐÉN ĐƯỜNG PHỐ,VÀO ĐẾN HỌC ĐƯỜNG ,Ở ĐÂU CÁC EM CŨNG THẤY ĐẦY RẪY SỰ VÔ LÝ,BẤT CÔNG,THẤY CẢNH ĐUA CHEN VÌ ĐỒNG TIỀN VÌ QUYỀN LỰC,THẤY LUẬT PHÁP BỊ DẪM ĐẠP ,THÁY TOÀN LÀ NHỮNG LỜI NÓI ĐẠO ĐỨC GIẢ,NHỮNG GIÁ TRỊ GIẢ "Lộng giả thành chân" |
chitamgiaochi wrote on Mar 27, edited on Mar 27 dl672 said Ba'c a` : ca'ch da^y 34 nam n/s Cao vie^t Ba'ch co' no'i la` : con nguo`i bat da^`u tho`i ky` do^` d'a ,qua do^` do^`ng ,do^` sa't ...ro^`i cha^'m du't o? tho`i ky` do^`...DE^?U !!! Kỳ này anh có khỏe ko ? Mừng vì bài anh viết vẫn chắc ...Còn nhớ cái câu anh hay nói ""Tự chúng nó đánh nhau giết nhau ...vì dành ăn ...rồi nó sẽ đổ oành thôi ..."" Chúc anh luôn mạnh khỏe và minh mẫn |
hoabattublog wrote on Mar 28 Từ năm 1989 đến 1991, thế giới đã chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của các nước nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản ở Đông Âu và Liên Xô. Hơn 20 năm qua, nếu có dịp đến thăm các quốc gia này, người ta sẽ thấy rằng chính phủ mới và nhân dân tại các nước này đã kịp làm được khá nhiều điều; đời sống kinh tế, xã hội của người dân tốt hơn hẳn so với trước kia, nhưng vẫn còn rất nhiều việc mà chính phủ và nhân dân họ phải nỗ lực thực hiện để xóa đi di sản do những năm dài dưới chế độ cộng sản để lại trên con đường trở thành những quốc gia phát triển, giàu mạnh, dân chủ, tự do. Và tùy theo nội lực của từng nước mà quá trình này nhanh hay chậm, nhẹ nhàng hơn hay nặng nề vất vả hơn. May mắn như nước Đức, nhờ có Tây Đức với một tiềm lực kinh tế hàng đầu của châu Âu, vậy mà trong những năm qua chính phủ Đức đã phải đổ không biết bao nhiêu tiền để vực dậy Đông Đức, xóa đi khoảng cách về mọi mặt giữa hai bờ Đông Tây. Nhưng dù sao, các nước Liên Xô và Đông Âu vẫn có những nội lực nhất định – các nước này trước khi đi theo con đường xã hội chủ nghĩa đã là những quốc gia có nền kinh tế công nghiệp tư bản bước đầu, có nền văn hóa dày dặn, người dân của họ dù sao cũng đã hiểu thế nào là dân chủ, tự do… nên quá trình thay đổi thế chế chính trị cũng đỡ nhọc nhằn vất vả hơn những quốc gia không có được những “hành trang” như vậy. Ví dụ như Việt Nam chẳng hạn. Đôi khi nghĩ đến một ngày nếu vận hạn của đất nước đã qua, Việt Nam may mắn chuyển đổi thể chế chính trị thành một quốc gia dân chủ pháp trị, thì một điều có thể thấy trước đó là cái giá phải trả do di họa của những năm cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam để lại trên đất nước này phải nói là vô cùng nặng nề, và những mất mát, thiệt thòi là vô cùng lớn. Thứ nhất là ở Việt Nam, thời gian cầm quyền của Đảng Cộng sản cho đến nay đã kéo dài hơn một số quốc gia khác – 65 năm trên miền Bắc và 35 năm trên toàn lãnh thổ, nên cái hại cũng nặng nề hơn. Thứ hai là do nội lực của đất nước và của dân tộc, trước khi có Đảng Cộng sản lãnh đạo cho đến ngày nay, Việt Nam vẫn chỉ là một nước nông nghiệp nghèo nàn đang phát triển, từ hạ tầng cơ sở vật chất kinh tế, kỹ thuật… đều chưa có gì đáng kể. Cộng với một tầm nhìn ngắn, văn hóa “lùn” của các thế hệ lãnh đạo nối tiếp nhau từ trên xuống dưới, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại lâu dài, hoặc vừa làm vừa phá, hoặc chỉ lo vơ vét, tham nhũng mà không nghĩ gì đến tương lai của đất nước và dân tộc, nên sau bao nhiêu năm cầm quyền, trên khắp đất nước nhìn đâu cũng thấy dấu vết của sự phá hoại trên mọi lĩnh vực. Bao nhiêu đất dọc theo biên giới phía Bắc, biển, đảo… đã mất, biết bao giờ mới đòi lại được. Rừng bị tàn phá, tài nguyên bị khai thác một cách vô tội vạ, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, một số sông ngòi bắt đầu khô cạn, bây giờ người ta lại bắt đầu phá nát Tây Nguyên với những dự án khai thác bauxite lợi ít hại nhiều, bộ mặt các thành phố lớn, nhỏ thì hỗn độn, quy hoạch yếu kém, kiến trúc lộn xộn một cách không thể sửa chữa nổi v.v… Chưa nói đến cơ cấu luật pháp hay một nền giáo dục yếu kém cần phải xây dựng lại từ đầu, rất mất thời gian. Chưa kể cả một xã hội bị băng hoại về mặt đạo đức, những giá trị, chuẩn mực bị lệch; con người hoặc bị nhồi sọ bởi lối giáo dục tuyên truyền một chiều phải mất thời gian mới hiểu ra được đâu là sự thật đâu là dối trá, hoặc bị tồi tệ đi do phải sống trong một môi trường xã hội có quá nhiều điều không tử tế v.v… Nhưng điều nguy hiểm nhất đối với số phận của đất nước và dân tộc Việt Nam, đó là nếu sự thay đổi thể chế chính trị đến chậm thì nguy cơ phụ thuộc, thậm chí mất nước vào tay nước láng giềng phương Bắc là điều mà hiện nay nhiều người đều đã thấy. Có những di hại có thể thấy rõ vì nó hữu hình và có thể xây dựng lại, có thể hồi phục sau một thời gian vài ba thập niên tùy theo. Nhưng có những cái di hại vô hình khó thấy hơn mà hậu quả của nó thì rất nặng nề và sự điều chỉnh, sửa chữa cũng vô cùng khó khăn, mất thời gian. Đó là những di hại về văn hóa, con người, về tinh thần mà những quốc gia đã từng trải qua chế độ do đảng cộng sản lãnh đạo đều phải trả giá. Một môi trường sống bị ô nhiễm, bị hủy hoại. Môi trường tinh thần cũng vậy. Có những căn bệnh tinh thần mà nếu sống trong một xã hội như xã hội Việt Nam hay Trung Quốc (vốn là một hình mẫu để chính quyền Việt Nam bắt chước theo y hệt nên những căn bệnh cũng giống nhau) lâu ngày con người sẽ bị lây nhiễm ít nhiều mà không hay. Bệnh vô cảm Xã hội Việt Nam bây giờ có quá nhiều điều phi lý, trái tai gai mắt, và cũng có quá nhiều những bi kịch, những câu chuyện thương tâm. Mỗi ngày mở những tờ báo ra, bật TV lên, hoặc ngay trong đời sống thường ngày, người ta phải đọc, nhìn, nghe hay chứng kiến tận mắt biết bao nhiêu chuyện như vậy. Tổng Giám đốc X bị bắt vì tham nhũng hàng tỷ đồng. Công ty Y bị phát hiện có dấu hiệu lừa đảo, làm thất thoát hàng trăm tỷ. Một khu nhà hay một cây cầu vừa mới xây đã bị sập, lún vì làm ăn gian dối, bớt xén vật tư. Một bữa tiệc sinh nhật của con cái một “quan lớn” tốn kém hàng trăm triệu đồng trong đó chủ nhân bữa tiệc vung tay tặng các bạn mỗi người một chiếc xe gắn máy hiệu @. Một em bé chết oan vì bị điện giật trên đường do dây điện bị hở, không ai chịu trách nhiệm. Một tai nạn giao thông thảm khốc do đường hẹp, lô cốt chặn, chen lấn nhau hoặc đôi khi chỉ vì do chất lượng đường xá tồi khiến người đi xe ngã xuống và bị xe tải phía sau cán lên. Một người phụ nữ nghèo đi mót cà phê bị chó nhà giàu cắn chết nhưng công an lại không truy cứu tội hình sự người quản lý trang trại đã để mặc chó cắn chết người v.v… Đầu tiên khi đọc hoặc nghe những chuyện như vậy, người ta phẫn nộ, bức xúc, thương cảm. Nhưng rồi hàng ngày cứ phải đọc mãi, chứng kiến mãi với mức độ phi lý, bất công ngày càng lớn hơn, người ta thành quen đi, không còn ngạc nhiên trước bất cứ chuyện gì nữa. Người ta quen dần với những điều không tử tế, với cái xấu, cái ác… và trở nên vô cảm dần dần mà không hay. Tai hại của điều này là đến lượt mình, mỗi người khi phải làm một điều không tử tế hoặc không lương thiện sẽ tự bảo rằng chung quanh mình ai cũng làm như vậy, ai cũng đang sống như vậy, có sao đâu? Cái xấu, cái ác lên ngôi Chưa cần phải từ nguồn báo chí truyền thông của “thế lực thù địch” nào, chỉ cần theo dõi báo chí trong nước, do nhà nước kiểm soát nội dung và cho phép phát hành, cũng có thể thấy ở Việt Nam hiện nay, cái xấu, cái ác đang lộng hành ra sao. Có nhiều người sẽ bảo xã hội nào mà chả có cái xấu, cái ác, ở Mỹ chẳng hạn, cũng có những cảnh bạo lực, giết người, thậm chí sát nhân hàng loạt… đó thôi. Nhưng vấn đề ở đây là cái xấu, cái ác, sự thiếu lương thiện đang tràn lan ở mọi cấp độ từ những hành vi nhỏ nhặt hàng ngày như chen lấn giành đường nhau, dúi tiền cho cảnh sát giao thông để được cho qua khi bị bắt lỗi và cảnh sát cũng thản nhiên nhận tiền như là chuyện bình thường phải vậy, hoặc sẵn sàng cãi vã, chửi bới nhau thậm chí đánh nhau chỉ vì những chuyện xích mích không đáng… cho đến những hành vi ở mức độ lớn hơn. Nhiều khi rùng mình vì mức độ trơ tráo vô đạo đức trong những hành vi tội lỗi như khi một ông hiệu trưởng không những dụ dỗ, ép dâm hàng loạt học sinh tuổi vị thành niên mà còn buộc các em phải lên giường với hàng loạt quan chức để có lợi cho mình; hay mức độ dã man một cách thản nhiên như khi một con người có thể để mặc cho đàn chó cắn xé đồng loạt đến chết mà không cứu; hay những cô cậu học sinh còn ở tuổi cấp hai có thể thản nhiên đánh bạn, thản nhiên quay video clip tung lên mạng và những học sinh khác thì ngồi xem mà không phản ứng gì. Khi một xã hội mà những điều không tử tế, cái xấu, cái ác đã trở thành chuyện bình thường trong khi điều tử tế, cái đẹp, cái thiện dần trở thành hiếm hoi, bất bình thường thì đó là điều thực sự phải báo động đỏ từ lâu rồi. Sự bạc nhược, cầu an Khi phải sống chung quá lâu với những điều bất công phi lý, với các xấu cái ác đang tràn lan, và biết rằng có kêu thì cũng chẳng thay đổi được gì, số đông người Việt dường như đã chọn cho mình một “phương châm” sống an toàn, đó là mặc kệ, mọi chuyện đã có nhà nước lo, họ chỉ lo kiếm sống, lo cho bản thân và gia đình. Và điều đó tạo ra một căn bệnh khác cũng phổ biến không kém: sự bạc nhược, cầu an. Đối với đám đông này, đừng nói với họ về sự thối nát của chế độ, về gánh nặng nợ nần đang đổ lên đầu các thề hệ sau do việc vay nợ nước ngoài, việc mất đất mất biển và cả nguy cơ mất nước trong tương lai, việc các nước khác người dân được có những quyền gì cũng như nhu cầu tự do dân chủ trong nhân dân… Họ sẽ lảng tránh, sợ hãi, không tin, và tiếc thay con số này vẫn còn khá lớn. Chưa kể những kẻ mà quyền lợi gắn chặt với chế độ này và vẫn cố sống cố chết bênh vực cho chế độ này là không tính đến. Đó là lý do vì sao một đảng cầm quyền có quá nhiều sai lầm và tội lớn đối với đất nước, với nhân dân trong suốt bao nhiêu năm qua như Đảng Cộng sản Việt Nam lại vẫn tiếp tục tồn tại. Sự giả dối Trong lịch sử giành chính quyền và giữ chính quyền của mình, Đảng Cộng sản Việt Nam đã sử dụng rất nhiều “chiêu thức”, trong đó có sự dối trá, mỵ dân. Có thể nói sự dối trá, nói một đằng làm một nẻo là “chính sách” xuyên suốt trong đối nội cũng như đối ngoại của Đảng Cộng sản Việt Nam từ bao lâu nay. Và từ bao nhiêu nay người dân Việt Nam đã phải sống trong một môi trường giả dối, từ khi còn đi học trẻ em Việt Nam đã phải học tin vào những điều giả dối cho đến khi trưởng thành nhìn xung quanh xã hội toàn những điều giả dối – bằng giả, hàng giả, chất lượng công trình và cả chất lượng tác phẩm văn hóa văn nghệ nhiều thứ cũng là giả… Và cũng như các căn bệnh đã kể trên, đến một lúc nào đó sự giả dối cũng trở thành căn bệnh phổ biến trong xã hội – người ta chạy theo thành tích, chạy theo những giá trị ảo, giá trị giả bên ngoài và đánh giá nhau cũng bằng những cái bên ngoài đó như căn nhà, chiếc xe, áo quần, mảnh bằng phó tiến sĩ, tiến sĩ “mua”… mà không xét đến giá trị thật bên trong của một con người. Hoài nghi và mất lòng tin Và khi phải ăn uống hít thở hàng ngày với một bầu không khí giả dối như vậy thì lẽ đương nhiên con người trở nên mất lòng tin, hoài nghi vào tất cả mọi thứ. Từ một nguyên nhân sâu xa nhất là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống lý luận chính trị Mácxít-Lêninnít, lý thuyết về chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa cộng sản… mà bao nhiêu năm nay Đảng và nhà nước Việt Nam vẫn ra sức nhồi nhét vào đầu người dân, trong lúc chưa tìm ra được một hệ thống lý luận khác để thay thế (thật ra thì đã có sẵn những hệ thống lý luận của các nước dân chủ pháp quyền khác để mà học hỏi nhưng vấn đề là nhà nước Việt Nam không muốn học!), cùng với sự xuống cấp, tha hóa về mọi mặt trong đời sống đạo đức xã hội, khiến con người mất lòng tin và căn bệnh hoài nghi này cũng phổ biến không kém. Điều tai hại hơn là người ta không tin cả vào những điều tốt, sự tử tế. Môi trường xã hội Việt Nam hiện nay là một môi trường mà cái ác cái thiện lẫn lộn, môi trường văn hóa nghệ thuật cũng vậy – cái đẹp cái xấu lẫn lộn, thật giả lẫn lộn, dễ làm cho con người, nhất là giới trẻ, bị nhiễu về mặt nhận thức, thẩm mỹ cho đến phương hướng, mục đích sống… không biết phân biệt, thẩm định hay dở, đúng sai. Xã hội cứ thế mà nhiễu loạn cả lên. Và tất cả những căn bệnh đó như những tế bào ung thư đang tàn phá cả xã hội Việt Nam mà nếu không có một sự thay đổi toàn diện, triệt để về mặt thể chế chính trị thì mọi sự “sửa chữa” kiểu như thay tên Đảng, thay tên nước, thay đổi nhân sự này chính sách kia… cũng chỉ như những cố gắng vá víu tạm bợ, che chỗ này vá chỗ kia trên ngôi nhà đã thực sự mục ruỗng từ bên trong mà thôi. © 2010 Song Chi © 2010 talawas Link nguồn: http://www.talawas.org/?p=18070 Người Việt trong nước phải lên tiếng, hành động gì đi chứ. Sao cứ yên lặng mãi vậy. Chẳng nhẽ đợi đến lúc ko còn gì để mất thì mới nháo nhào chạy giặc sao? |
bacalem wrote on Mar 28 Cai dau be nhu hat tieu cua chau thi nghi rang chinh cai ly thuyet "chuyen chinh vo san" la noc doc do HCM va DCSVN dua vao VN dau doc nguoi dan trong hon nua the ky qua da dua den tinh trang hon loan vo dao duc ngay nay. Noc doc phun ra hang loat ro ret trong phong trao XVNT (ve chinh tri, quan su) va phong trao dau to Cai Cach Ruong Dat (ve kinh te, xa hoi). Qua hai phong trao nay HCM va DCSVN tay nao nguoi dan VN hien lanh tot bung, bien ho thanh nhung con thu chi biet tuan lenh ban giet nguoi, tieu diet tinh cam ca nhan, pha huy moi quan he gia dinh, ho hang, lan bang. Chi co giet nguoi, giet nua, giet hanh loat, va khong bo sot, ngay ca chinh cha me cua chung. Nguoi dan VN khong phai moi vo cam hom nay, ho da vo cam tu hon nua the ky truoc. Tau khua noi "muoi nam trong cay, tram nam trong nguoi". Chi moi hon 50 nam, HCM va DCSVN da trong duoc mot loai thu rung moi, chua co ten chinh thuc trong tu dien. Cac bac nao hay doc sach thanh hien, hoc cao hieu rong, xin giup dat dum mot cai ten cho chung. |
nguoivietnam475 wrote on Mar 28 Hoabattubog wrote @ Người Việt trong nước phải lên tiếng, hành động gì đi chứ. Sao cứ yên lặng mãi vậy. Chẳng nhẽ đợi đến lúc ko còn gì để mất thì mới nháo nhào chạy giặc sao? @ ------------------------------------------ Đồng ý 100%. - Đồng bào ơi ! Hảy đứng dậy mà đi - Mà đi đâu ? - Thì cùng nhau đi dẹp cái đảng CSVN thổ tả . Đồng bào không đi dẹp thì không ai làm được chuyện đó |
demenvina wrote on Mar 28, edited on Mar 28 |
langdu126 wrote on Mar 28 Mong cac bạn đọc thêm "Mẩu hạnh phúc cỏn con" của tớ viet từ tháng 11/2007...gửi thẳng cho nhiều tờ báo nhà nước.Trừ trang web "Ngôi sao nhỏ" đưa lên mạng, không báo nào dám dùng.Sự thật về con nguwif Việt Nam đã bị "đá hóa"trái tim,dẫn đến tình trạng "cóc cần đời" hôm nay.(tìm trong entries list) |
nguoivietnam475 wrote on Mar 29 langdu126 wrote :@ Mong cac bạn đọc thêm "Mẩu hạnh phúc cỏn con" của tớ viet từ tháng 11/2007...gửi thẳng cho nhiều tờ báo nhà nước.Trừ trang web "Ngôi sao nhỏ" đưa lên mạng, không báo nào dám dùng.Sự thật về con nguwif Việt Nam đã bị "đá hóa"trái tim,dẫn đến tình trạng "cóc cần đời" hôm nay.(tìm trong entries list)n @ -------------------------------------------------------- Mấy tay nhà báo đâu có dại dột đăng bài của bác rồi bị đuổi việc về nhà đuổi gà,nấu cơm cho vợ hay sao ? Thôi thì xin thông cảm cho hoàn cảnh của nhà báo XHCN lảnh lương nhà nước bác nhé.. Họ có thể cóc cần đời nhưng cần giử nồi cơm........ |
nguoivietnam475 wrote on Mar 30 demenvina wrote ; @ Bó tay...!!! @ ------------------------------------------ Người ta thường nói : Thượng Tay Hạ Đạp khi đánh nhau. Nếu tay bị bó thì chơi chân. Cả trăm ngàn, cả triệu người cùng đứng lên mổi người môt cái đá,cái đạp thì cái đám đầu xỏ của Bắc Bộ Phủ cũng như 15 hay dù 100 ông vua của Bộ Chính Trị cũng tiêu tán đường phèn. Lúc đó nước VN mới gọi là được HOÀN TOÀN GIẢI PHÓNG |
mongcaicamau wrote on Mar 30 Cái xã hội Việt Nam ngày nay là xã hội “An toàn 4 thành phần". Thành phần lảnh đạo nề, thành phần cơ hội nề, thành phần tội phạm nề, và đại đa số thành phần "Mặc kệ nó". Một phần nhỏ còn lại của xã hội đang kêu gào thống thiết cho cái sự ra đi của những giá trị văn hoá, đạo đức và nhân phẩm, cũng như tinh thần yêu nước chân chính thì đang sống trong phập phòng lo sợ thiếu tính chất an toàn. Đã có không ích người phải đì tù và một số bị đe doạ do cách sống đầy nhân phẩn đạo đức và tấm lòng yêu nước trung trinh rồi. Đọc báo hôm qua thấy giật mình khi nghe ông BTGDĐT yêu cầu các hội đoàn, tâp thể học sinh hát Quốc Ca.?! Để rèn luyện nhân phẩm và đạo đức cách mạng, cũng như nung đúc tinh thần yêu nước chân chính cho các em(!?) Điệu này thì nguy to cho các em rồi. Bởi ngày nay lối sống có đạo đức, có phẩm giá và đặc biệt yêu nước chân chính là thiếu an toàn. Trừ phi(!) Một số giá trị lịch sử thuộc đạo đức cách mạng được minh bạch hoá và trung thực hoá. Còn không thì tiêu các em rồi! Chỉ cần cái giá trị lịch sử thuộc đạo đức cũng như nhân phẩm cách mạng được minh bạch hoá và trung thực, thì nhân tố an toàn xã hội sẻ tự chuyển hướng. Và cộng thêm một nền tảng luật pháp vững mạnh và nghiêm minh thì nói gì không xây dựng được một xã hội lành mạnh. Cái giá trị văn hoá truyền thống dân tộc phải vững, cộng với sự uốn nắn của nền luật pháp có tính khoa học và nghiêm minh, và một nền tảng kinh tế phát triển bềnh và vững thì sẽ xây dựng lên một xã hội lành mạnh. Gầy dựng phú quý bằng con đường chân chính có đạo đức thì lễ nghĩa sinh ra theo cũng chân chính. giảm thiểu bần cùng thì bớt sinh đạo tặc thế thôi. Đến lúc đó sẽ có biết bao con tim và khối óc yêu nước chân chính thành hình, đâu cần phải buộc người ta hát Quốc Ca để rèn luyện tinh thần yêu nước, mà tự trong con tim của người ta đã có một bài Quốc Ca đoàn kết " Viêt Nam, Quê hương, Đất nước và Con người" rồi. Hay là ông BTGD bắt các em hát Quốc ca để nung đúc tinh thần các em yêu "Ai Đó" (!?). Bởi vì ngày nay đâu thấy "Đoàn quân Việt Nam đi.... Cứu Quốc" cứu Nước, cứu Dân gì đâu.! Ngư dân ngoài khơi xa bị bon cướp đảo bắt, bắn giết đâu có thấy đoàn quân Việt Nam đi ngang để mà kêu cưu. Thôi thì để cho đám thứ dân giử lại chút hơi tàn để mà tự cứu mình, chứ có hát bể cả cổ họng cũng không thấy đoàn quân Việt Nam đâu để mà kêu cứu. |
nguyenbuoc wrote on Mar 30, edited on Mar 30 Xin góp hội với bài trên sgtt.com.vn 31/3/10: Ngôi trường trong mơ – Bộ Giáo dục và đào tạo vừa kêu gọi các sở, cơ sở giáo dục đề xuất giải pháp ngăn chặn bạo lực học đường. Ông có sáng kiến gì chưa? – Thấy mắt tôi trỏm lơ không? Sau một đêm thức trắng, tôi vừa hoàn chỉnh dự án về một ngôi trường chống bạo hành. – Hấp dẫn quá, ông thử tưởng tượng tôi là bộ trưởng, trình bày đi! – Báo cáo bộ trưởng, trường của em giáo dục theo phương châm “Tiên học võ, hậu học văn”, mục tiêu là đào tạo những con người phù hợp với xu thế thời đại. Giáo viên của trường phải có trình độ tam đẳng võ thuật trở lên, mỗi năm được chuyên tu ở chùa Thiếu Lâm. Giám thị được trang bị roi điện Trung Quốc và chó bẹcgiê Buôn Ma. Phòng học có vách ngăn giữa thầy và trò bằng kính cường lực chịu được gạch đá ném thẳng. Mỗi học sinh ngồi trong một cabin rào bằng lưới mắt cáo dao không đâm lọt. Phụ huynh có bức xúc muốn khiếu nại ban giám hiệu thì có thể nói chuyện qua điện thoại 3G...! Thử hỏi, làm sao bạo lực học đường còn đất sống? – An toàn dữ hé, nhưng trường sẽ dạy môn gì? – Thập bát ban võ nghệ. Về văn hoá, toàn là các môn cung cấp kỹ năng sống thiết yếu cho giới trẻ hôm nay như “Chat ngữ”, “Nghệ thuật xài tiền”, “Mười cách trở thành người sành điệu”, “Công nghệ tự sướng”, “Kỹ thuật upload phim”... – Trường của ông chắc chi phí phải cao lắm, vậy ba tháng hè, ông lấy gì cho thu đủ bù chi? – Tôi tính hết rồi. Ngày xưa người ta bảo “thêm một trường học là bớt một nhà tù”, giờ thời thế đã đảo ngược, nên ba tháng hè, tôi cho thuê trường làm... trại giam! Người già chuyện Nền GD VN như đang chơi trò "bịt mắt bắt dê" cứ mò mẵm sai đâu sửa đó, sửa đó sai đây như kiến bò miệng chén, hơn nửa lại còn giao cái áo quá lớn cho người quản lý ngành , nên ngài cứ té trong cái áo đó mấy năm nay chưa biết đâu là cổ, đâu là tay ngoài những câu slogan rất ư là công thức đã muốn thành "tục" ...ngữ: "nói không với....(hiện tượng vừa xảy ra...)" Ví dụ: nói không với ông NS gàn Tô Hải".v.v... |
trecondisotan wrote on Mar 31 Ai cũng làm được nhà thơ Ai cũng có thể “sù cơ” của mình -Muốn đuổi khách ra khỏi nhà Đọc thơ được giải họ ra tức thì -Muốn cho trộm chẳng đến nhà Đề vào trước cửa: Đây là nhà thơ |
nguoivietnam475 wrote on Mar 31 Ung Thư dùng thuốc mà không trị được thi phải cắt bỏ Đảng CSVN là một loại Ung Thư hết thuốc chửa Đảng CSVN cần phải được dẹp bỏ |
binhnguyenthihoa wrote on Apr 1 gia ma dan ta cung dam di bieu tinh nhu dan ao do o Thai Lan nhi? Cam on bac To Hai. Doc bai cua bac thay xot xa cho dan toc minh qua. |
danquen wrote on Apr 3 Chẳng lẽ chỉ có mông và cổ? Đăng bởi bxvnpost on 04/04/2010 Hà Văn Thịnh Khu tập thể mà tôi sống có thằng bé tên Tèo, 8 tuổi. Một hôm, Tèo đố tôi: “Cháu đố chú có nơi nào mà người ta không có mắt, không có đầu, không có tim…?” Điên tiết, tôi vặc: “Làm gì có chuyện đó”! Tèo tỉnh bơ: “Chú dạy đại học mà ngu như bò. Đó là nước Mông Cổ. Ở đó con người chỉ có mông và cổ”. Xin thưa đây là chuyện thật 100%. Chuyện đã lâu rồi vì Tèo nay đã lớn, đã có vợ, sắp có con. Tôi nghĩ đó là câu chuyện vừa vui vừa để răn mình, vì quả thật đôi lúc tôi thấy mình cũng giông giống như Tèo đã nói. Hôm nay, lướt qua mạng thấy hai chuyện không thể tin vào mắt mình nữa: Một, Vietnamnet cho biết tỉnh Quảng Nam cho công ty Trung Quốc thuê đất rừng 1m2/1 năm với giá không mua nổi một… cọng rau muống – tức 27,5 VN đồng/m2??? Tiếp đó, lại được biết là Ủy ban Nhân dân tỉnh Lạng Sơn có công văn yêu cầu các cấp thuộc quyền chuẩn bị chu đáo cho việc đón người Trung Quốc đến dâng hương tưởng niệm “liệt sĩ” Trung Quốc chết ở Việt Nam (1979) nhân dịp Tiết Thanh Minh!!! Đọc mà bủn rủn cả chân tay vì nói thật, dù có sợ chính quyền, công an đến mấy, tôi cũng buộc phải nói rằng lãnh đạo cấp tỉnh Quảng Nam và Lạng Sơn… đúng là một lũ người chỉ có mông và cổ (!) Tèo đúng, tôi đã sai. Làm sao có thể buộc tôi tin và kính trọng những người nắm cương vị lãnh đạo mà lại u mê, xuẩn ngốc như thế? (Có thể bạn đọc cho rằng tôi xuẩn ngốc vì đã không biết suy luận rằng một mét đất không mua nổi một cọng rau bởi “chúng nó” đút túi mỗi mét vuông đất hàng ngàn bó rau, nhưng vì chưa có bằng chứng nên tôi chưa thể nói được, theo nguyên lý bút sa, là ta chết chắc). Tại sao ở thời đại thông tin và hiểu biết đủ chiều, nhiều cách mà lại có thể tồn tại những lãnh đạo cấp tỉnh không hề biết dù chỉ là một chút sự liêm sỉ, lòng tự trọng như thế? Tại sao các cơ quan có thẩm quyền không cho người dân biết những việc làm đó sai, đúng ra sao, trừng phạt như thế nào mà điệp khúc “im lặng” theo kiểu “không ai điếc bằng kẻ cố tình không muốn nghe – None so deaf as one won’t hear” cứ kéo dài mãi hoài? Tại sao chúng ta có thể im lặng khi càng ngày sự lộng hành, lạm quyền, coi thường dân, khinh thường đất nước, tổ quốc, giống nòi càng trắng trợn hơn?… Những câu hỏi đó nhức nhối tâm can và đẫm dài nước mắt. Tôi đã đọc hàng trăm, hàng ngàn cuốn sử nhưng chưa hề thấy ở đâu, thời nào có những sự việc chướng mắt, nghịch tai đến mức ấy (trừ chuyện Trần Lệ Xuân). Không lẽ ai cũng u mê, ai cũng ngậm miệng để ăn tiền? Những sự việc như đã nêu trên là không thể chấp nhận được dù biện minh theo bất kỳ góc độ phủi bụi nào. Hàng vạn người Việt Nam đã chết trong cuộc chiến tranh năm 1979 phải đội mồ mà sống dậy khi biết lãnh đạo Lạng Sơn tôn vinh “liệt sĩ” Trung Quốc “hy sinh” vì xâm lược Việt Nam. Trong lịch sử đã từng có chuyện tương tự khi Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu, được báo chí nước ngoài phỏng vấn, Trần Lệ Xuân đã trả lời rằng bà ta biết nhiều món nướng nhưng chưa từng nghe nói đến món “nướng sư” (!) Hậu quả thì ai cũng biết vì sự xúc phạm tàn tệ như thế không một lương tâm nhỏ nhoi nào chịu nổi. Chẳng lẽ tư duy kinh tế – xã hội – chính trị của những quan chi phụ mẫu lại không hề biết rằng nếu một mét đất không mua nổi một cọng rau muống thì thà để vậy còn hơn – để ta được yên tâm, không phải giật mình, mất ngủ vì lo đến hậu họa lâu dài? Không hiểu nổi và không chịu nổi là tâm trạng của người viết bài này. Chúng ta đã nguy lắm rồi khi “đứng mũi chịu sào” vận mệnh của giang sơn, xã tắc là những cán bộ “vì dân, của dân” theo cái cách mà mọi tư duy tỉnh táo đều bất lực. “Thịt với xương, tim óc dính liền” thì làm sao biết nghĩ? Cái túi tham và sự u mê chỉ tư duy một nhiệm kỳ, chỉ nghĩ đến chân ghế, thì đất nước làm sao hưng thịnh, an lành? Đánh trống rồi bỏ dùi là điều cha ông đã cảnh báo từ lâu. Chẳng lẽ có loại người chỉ có mông và cổ thôi sao? Huế, 3.4.2010. HVT |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.