Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Tuần kí số 35

Tuần kí số 35
16/01/2010
Tuần này bỗng dưng tớ nhớ... một người!

Truớc hết mong các bạn gần xa đừng hiểu nhầm rằng lão già này chắc có dấu hiệu “gở chết” nên lại muốn “thú tội” yêu đương nhăng nhít gì thời quá khứ đây? Không phải! Tuyệt đối không phải! NGƯỜI đây là… giống đực! Ông ta không hề quen tớ, tớ cũng chưa hề gặp mặt nhưng ông ta khá “nổi tiếng” trong Quân Đội Nhân Dân anh hùng thời chống Pháp… Những chi tiết về cuộc đời và cái chết “dựa cột” của ông ta, tớ chỉ biết thêm nhờ sau này có cả một quá trình làm việc với… vợ ông ta, một ca sỹ Nghệ sỹ Nhân Dân, hơn tớ 4 tuổi (mất năm 1989), mà cái đám cưới linh đình, sa hoa, tốn kém, phớt lờ dư luận đã là chứng cớ duy nhất không thể chối cãi, đã được phổ biến công khai dẫn ông đến… Tòa án binh để nhận một bản án tử hình đầu tiên và duy nhất dưới chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa! Các đồng ngũ, đồng khóa, đồng niên của tớ giờ này ai còn sống đã nhớ ra là ai rồi chứ? Vâng! Ông ta là Trần Dụ Châu, đại tá (chắc... “tự phong” vì những năm 49-50, chưa hề có phong quân hàm) Cục Trưởng Cục Quân Nhu Bộ Quốc Phòng, chồng của ca sỹ nổi tiếng đất Bắc mà tớ vừa nói trên!
Để viết đoạn mở đầu này, tớ đã phải lục xoát lại bộ nhớ xem cái gì mình còn lưu giữ được và phải gọi điện gần chục cuộc gọi đường ngắn, đường dài cho những nhân chứng còn sống mà tớ quen để xác minh tài liệu... Kết quả cho thấy tóm tắt như sau:
1- Không có chứng cứ về tham ô, ăn cắp, ăn cướp tiền của nhân dân, không có con số tiền cụ thể, nhà đất, villa, tòa ngang dãy giọc nào, không có mét vuông ruộng đất nào và vợ mới cưới cũng nghèo mạt rệp cho đến tận cuối đời dù chẳng phải tịch thu, kê biên tài sản nào “do lợi dụng chức vụ mà có”.
2- Tòa kết tội chỉ là “Đảng viên biến chất, ăn chơi sa đọa, tiêu tiền của công vào những việc cá nhân mà điển hình là cái đám cưới rềnh rang toàn của ngon, vật lạ, thuốc lá Mỹ, rượu Tây… Khách mời đủ loại, kể các quan chức cao cấp đến những nhân vật đi đi, về về nội thành như đi chợ (tổ chức “kinh tài”của Cục Quân Nhu lúc bấy giờ). Nói một cách khác, tội của ông ta, chủ yếu là tội ‘TRONG LÚC QUÂN DÂN TA ĐANG ĐÓI KHỔ THIẾU THỐN ĐỦ ĐƯỜNG THÌ MỘT SỸ QUAN CAO CẤP LẠI LẤY TIỀN CỦA NHÂN DÂN CHI TIÊU CHO ĐÁM CƯỚI MÌNH MỘT CÁCH SA HOA LÀM MẤT UY TÍN CỦA CÁCH MẠNG CỰC KỲ NGHIÊM TRỌNG… (một lời buộc tội công khai, trước cả ông chánh án Tòa án binh, của nhà văn, đại biểu quốc hội Đoàn Phú Tứ, ngay tại bữa tiệc cưới linh đình khi ông được mời đến “dự khán”… và ngay tại chỗ, ông đã đâp cốc rượu xuống bàn bỏ ra về… và ít tháng sau thì… ông về… thẳng Hà Nội!).
3- Nội dung phiên tòa xử ông ra sao, rất ít người được biết, được dự, luật sư nào đâu còn trong tự điển tiếng Việt, báo chí thời ấy, kể cả luật pháp ai cũng mù mờ… Tất cả chỉ là... ”nghe nói” vậy mà chỉ nghe nói thôi về các tội của Trần Dụ Châu, ai ai cũng thấy: ”Thật Đáng Đời! Chỉ cần một chứng cớ duy nhất về cuộc sống ăn chơi, sa đọa, tổ chức lễ cưới như đám cưới một tên tư sản mại bản giữa lúc toàn dân đang cố “cầm cự để tiến tới tổng phản công”, ”quân đội thì kaki sợi đúp, mũ úp lồng gà” (vải dệt kiểu bao tải và mũ tự đan kiểu đan lồng gà có vải bọc ngoài) thì ai cũng nhận thấy vụ xử tử này là công minh hết mực rồi!
4- Sau nhiều chục năm trời,có nhiều dịp làm việc cùng ca sỹ Th.H., tôi đã được biết thêm nhiều chi tiết là: Tên tử tù TDC chẳng để lại cho bà được một xu nào. Ngoài cái đồng hồ Wyler cũ kỹ và… cái tai tiếng là “vợ của một quan to” tham nhũng. Bà còn kể vanh vách về những cách sống “coi trời bằng vung” của ông chồng đã làm mọi người, kể cả bà, “phát khiếp”. Tuyệt đối không bao giờ bà dám nói một câu minh oan cho chồng. Thậm chí có lần nói chuyện với tôi và ông Nguyễn Đình Quý, Trưởng Phòng âm nhạc của tôi, về vụ án đó bà còn kết luận một cách hồn nhiên: “Mới đầu mình đâu có biết ông ấy “gan to” như vậy. Ông ấy cứ tưởng được Đảng bảo vệ, được nhiều đồng chí ủng hộ, nào ngờ… Thôi thì ít nhất ông ấy cũng làm cho khối kẻ muốn ăn cắp của công cũng phải giật mình!”
Chuyện vợ chồng của ông Trần Dụ Châu và bà Th. H., tớ chẳng bao giờ nghĩ tới, nhắc lại kể cả những dịp làm việc với em trai bà, cháu ruột bà, nhất là từ khi tớ về hưu, xa lánh cõi trần…
* * *
Vậy mà, cả tuần qua, tin tức báo chí cũng như xem trên truyền hình, tớ bỗng nhớ tới cái tên ông và bà vợ đã làm ông đi tù rồi phải “dựa cột“. Lí do: Từ những lạc quan ban đầu về việc “có ai đó bật đèn xanh” nên báo chí liên tiếp đưa lên trang đầu những con số, những con người, những vụ việc mà Ban Kiểm Tra Trung Ương, Cơ quan kiểm tóan nhà nước đã cho phép phanh phui trên báo chí, tớ mừng quá và còn viết trong entry hô hào họ hãy tiến lên, “đánh nhanh giải quyết gọn” kẻo bỏ lỡ cơ hội hoặc bị “phản công” lại thì lại khối anh tổng biên tập, nhà báo mất chức hoặc đi tù. Không những thế, tớ còn đào sâu vào các tổ chức, cơ quan hoặc cá nhân “có vấn đề” như vụ SCIC, như vụ cướp đất, bán nông trường, tước quyền sở hữu đất bồi của nông dân để chia cho các gia đình quan chức ở Đồng Nai, Ninh Thuận, Đồng Tháp,… mong dồn họ sớm đến con đường “dựa cột” của TDC thì hạnh phúc cho dân mình biết mấy! Nào ngờ lại chính tớ được tai nghe mắt thấy những lời “phản công” của bọn họ đã bắt đầu.
1) Vụ SCIC: Chính đích thân Bộ Trưởng Bộ Tài Chính, kiêm Tổng Giám Đốc SCIC chỉ trong một tuần đã hai lần “nói lại cho rõ” trên báo chí, rằng thì là: Ông bị thủ tướng bắt buộc kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị mà ông rất không muốn, rằng thì là: lương “chỉ có” 40 triệu, còn lại là tiền làm thêm, tiền ăn trưa, tiền điện thoại… Để lời giải trình thêm nặng kí, bà Bộ trưởng Kim Ngân còn bổ sung thêm cả tiền… trang phục!? (SCIC không mặc đồng phục, vậy thì trang phục ở đây có thể hiểu là Com lê, Cra vát, giày, tất, đồng hồ, kính râm, kính lão có khi còn có cả nhẫn kim cương, chuỗi hạt ngọc của các quan chức nữ nữa chăng?) Để rồi bà kết luận rằng, so với mặt bằng xã hội thì hiện nay không có gì là quá đáng. Không những thế, một số “thầy cãi” còn tung hỏa mù lên một số “báo chí lề phải” một loạt thông tin về lương doanh nghiệp này, trường Đại Học khác còn cao gấp 2, gấp 3 lương SCIC ấy chứ! Vậy mà Ban kiểm tóan đâu có khui ra. Đến nỗi thủ tướng, trong cuộc họp thường trực chính phủ đã phải xuống giọng như: “…Do việc điều chỉnh mô hình tổ chức hoạt động và quản lí của SCIC làm còn chậm nên chế độ tiền lương, tiền thưởng không có cơ chế riêng mà phải thực hiện theo cơ chế hiện hành như các doanh nghiệp nhà nước khác nên đã bộc lộ sự chưa phù hợp…”, rồi thì… ”thủ tướng giao Bộ lao động thương binh và xã hội chủ trì phối hợp với Bộ nội vụ, Bộ tài chính, căn cứ quy định hiện hành, phân tích, làm rõ tình hình hợp pháp và hợp lí của việc tính tóan, xác định đơn giá tiền lương, kết hoạch và thực hiện năm 2008 của SCIC…từ đó rà soát chế độ tiền lương phải sớm trình chính phủ nghị định về quản lí tiền lương và quản lí nhà nước.” (Tuổi Trẻ ngày 16/1/2009). Vậy là đã rõ: Sở dĩ có những đồng tiền “lương trên trời” này chẳng qua chỉ là do chưa có cơ chế về tiền lương cho những tổng công ti như SCIC mà thôi. Chuyện này tưởng to như con bò nhưng hóa ra… nhỏ như con kiến
2) Vụ tên tiến sĩ Lê Dũng cướp đất của những tên ”lâm tặc hoàn lương”: - Tớ phải gọi tên này là “siêu đất tặc” (thay cho chữ “quan đất” của Tuổi Trẻ) vì hắn cả gan cướp tới 6400m đất của những tên lâm tặc nay được Đảng giao cho đất để hoàn lương, đổi đời. Nhân danh thường vụ tỉnh ủy Đồng Nai, giám đốc một loạt các sở hết tài chính đến môi trường mà phỗng tay trên hoặc “mua khéo” lại của các lâm tặc này.. Từ giã cái phao câu gà Ninh Thuận để về làm cái “đầu trâu nhỏ bé” thị xã La-Gi, nhưng hắn còn nguyên chức thường vụ tỉnh ủy. Vụ việc được phanh phui xảy ra khi hắn đã từ bỏ những miếng “phao câu gà”. Vậy mà hắn chỉ bị đề nghị với Trung Ương kỉ luật: cách chức tỉnh ủy viên!? Chẳng cần chờ kết luận thì ai cũng biết: Cái tên tiến sĩ này quả là “siêu” vì nó đã nắm được những yểm huyệt của các ông trên khi trao cho nó cái bằng “tiến sĩ siêu ăn cướp”. Tớ lại thấy “phe ta” bị “phe nó” bịt miệng, chặn đường mất rồi
3) Vụ Phạm Hạnh Thu - tổng cục trưởng tổng cục thuế: Với thành tích mua đi bán lại 28 lô đất tại dự án khu dân cư đường Đồng Khởi, thành phố Biên Hòa và giao cho vợ là Trần Thị Tuyết đứng tên, khi ông Thu còn làm cục trưởng cục hải quan Đồng Nai, cũng như các vụ cướp đất cướp nhà, cướp bãi bồi của dân làm kinh doanh thủy sản... ở Vũng Tàu, Đồng Tháp đều được kiểm điểm sơ qua và báo chí lại đồng loạt đưa tin các nhà cầm quyền địa phương đã “chỉ đạo trả lại đất, trả lại tiền cho dân”. Thậm chí, có trường hợp bà Trần Ngọc Anh, vợ chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Đồng Tháp (trường hợp này có lẽ chồng chỉ đạo vợ?) và một số cán bộ được ưu ái cho “thuê đất sai quy định”, còn được đề nghị “hỗ trợ tiền đầu tư xây bờ bao, đào ao thả cá trong thời gian lỡ chiếm đất sai quy định”!!! Chẳng có một “mặt mốc” nào bị truy tố trước tòa, ngoài mấy lời tuyên bố như nhắn nhủ “trên tình đồng chí” rằng… ”không nên để vợ con dính vào những chuyện đất đai mua đi bán lại dù mua bán có chi trả đàng hoàng, tránh ảnh hưởng đến uy tín của một cán bộ lãnh đạo" (vụ ông Thu)
4) Vụ “thâm cung” 112: - Sở dĩ gọi là “thâm cung” vì nó xảy ra ở ngay chính văn phòng thủ tướng mà báo chí cũng như cơ quan điều tra đã chỉ mặt đặt tên rõ ràng, thống kê con số tiền ăn cắp trắng trợn cụ thể của những tên chịu trách nhiệm công nghệ thông tin hóa bộ máy của nhà nước. Vụ này dính líu tới một loạt cán bộ cao cấp nằm ngay ở cơ quan tham mưu cho thủ tướng. Hầu hết đều là cán bộ cấp vụ, thứ trưởng lương cao (và điều kỳ lạ là một số đều mang họ là… Lương Cao như Lương Cao Sơn, Lương Cao Phi,… và đều đã bị bắt giam để “điều tra làm rõ”. Tiền của chúng ăn chia với các công ti lên đến hàng chục tỉ và đều bị bắt tạm giam. Vậy mà, khi ra trước tòa, tất cả bọn chúng đều phản cung, không chịu nhận tội! Không những thế, chúng còn tố lại cơ quan điều tra đã ép cung, mớm cung để được đổi lấy điều kiện được tạm tha chờ ngày ra tòa. Thậm chí, Tuổi Trẻ thứ bảy 16/1/2010 còn chạy tít khá lớn “CÁC BỊ CÁO KHẲNG ĐỊNH LÀM ĐÚNG PHÁP LUẬT’. Tớ buộc lòng lại phải đặt câu hỏi: Phải chăng phe tham nhũng đang phản công lại phe chống tham nhũng? Riêng tớ thì tự trách mình lại một lần nữa, tớ biến thành một… “thằng con nít có râu” rồi! Quá dễ vui để rồi quá dễ buồn!
Và cứ thế, tớ bực với cái thói đời ngả nghiêng, đen bạc thì ít mà giận cho cái tính cả tin và hi vọng hão huyền của tớ về một sự thay đổi lớn đã có giấu hiệu bắt đầu… Đúng là vô duyên! Cực kỳ vô duyên
Thế rồi, đêm nằm không ngủ được, tớ bất chợt nhớ tới một người... Người đó chính là Trần Dụ Châu, kẻ đã “lấy tiền nhà nước chi tiêu cho cá nhân”, đảng viên biến chất đến nỗi phải nhận án tử hình. Càng giận lũ ăn cắp, ăn cướp hiện đại, ăn cắp, ăn cướp có chỗ dựa, có bằng cấp. tớ bỗng dưng thấy “thương hại” cho người xưa. Giá mà ông ta sống giữa thời đại này, cùng lắm cũng chỉ là khiển trách, hoặc “thôi giữ chức”, hoặc “hủy chức vụ”! (cụm từ mới nhất tớ mới đọc được trong vụ Jetstar Pacific) chứ đâu đến nỗi để sử sách lưu “bẩn danh”cho tới… vài đời con cháu sau này.
Liệu tớ có để trái tim lên trên cái đầu khi viết entry này không các bạn?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.