Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

PHẤN ĐẤU KÍ SỐ 23

...Đáng kinh ngạc hơn là ông Trần Văn Trạch, kĩ sư luyện kim được thứ trưởng bộ công thương Lê Dương Quang giới thiệu là một chuyên gia hàng đầu về Alumin, sau khi khẳng định các thứ ưu việt về việc ngăn chặn bùn đỏ còn khuyên các nhà báo "không cần phải lo xa chuyện vỡ đập!" và kinh hơn nữa là : "Nếu cho phép bảo đảm với quốc hội, tôi bảo đảm nếu vỡ hồ thì tôi sẵn sàng đi tù!"... 
MỘT TUẦN CHỒNG CHẤT NỖI BUỒN


  Đôi lời phi lộ :
Cái sự "nghi ngờ thường xuyên của tớ" về việc "không đi đến đâu" hoặc "bị lạc trong tâm" của cơ quan quyền lực cao nhất nước, một lần nữa được khẳng định là : ĐÚNG! Ngay cả trang mạng Bauxite, dù mỗi ngày có thông báo danh sách những người kí tên hưởng ứng việc "đình chỉ ngay khai thác bô-xít" ngày càng dài ra nhưng cũng bị lạc vào cái vấn đề con tàu đắm Vinashin để rồi ... lại tạo thêm điều kiện cho những người có dính líu đến vấn đề 96 ngàn tỉ  này vẫn có dịp bao biện, lên án những người phản đối ...Thậm chí có ông tiến sĩ nhà nước kiêm phó chủ tịch một tỉnh xa tít mù khơi, vừa mới nói : "Vinashin thực chất đã phá sản" nhưng chỉ mấy hôm sau đã lật lọng : "Vinashin chưa hề phá sản vì tài sản vẫn còn đó".... Còn cái chuyện Bauxite tưởng là "trọng tâm hoá ra lại rất là "râu ria"....Ngoại trừ một đại biểu Dương Trung Quốc, chẳng ai dám "rờ mó" đến cái chủ trương lớn của đảng và nhà nước đã được kí kết và thực hiện từ đời tám hoánh nào rồi!..
         Thôi thì, tớ cũng đành bỏ cái đi lạc "trọng tâm" mà chuyển sang các vấn đề nóng hổi khác cho nó khỏi xa rời thực tế! ...
Để bắt đầu tớ xin kể về những niềm vui nho nhỏ và những nỗi buồn to đùng của tớ vậy :
      MỘT NIỀM VUI NHO NHỎ

GS Michael Douglass.
Đó là chuyện một ông giáo sư người Mĩ dạy về "lập trường vô sản" cho những người... "kiên trì chủ nghĩa Mác Lê" giữa thủ đô Hà Nội. Tên ông ta là  Michael Douglas, giáo sư đại học Hawai, uỷ viên trung tâm "nghiên cứu toàn cầu". Xin bấm vào link này sau đây để đọc toàn văn : Không thể giao Hà Nội cho... "những con cáo" tư vấn.

      Trong một cuộc phỏng vấn với tuần tin tức VN net, giáo sư M. Douglas, nhân dịp trả lời về vấn đề quy hoạch thủ đô đã đề cập đến một loạt vấn đề mà theo tớ rất chi là "lập trường vô sản ". Này nhé:
- Khi nói về vấn đề văn hoá, ông nói y chang những gì đảng đã nói cách đây nửa thế kỉ rồi ông đưa ra những dẫn chứng "ta" đã làm sai như thế nào. Ví dụ: Thành phố Hà Nội mỗi lần ông đến đều mất dần chất Hà Nội và ông khẳng định chỉ có người Hà Nội mới có thể xây dựng được một thủ đô không mất chất thủ đô.
- Ông đưa ra  những công trình xây dựng, những nơi vui chơi giải trí thậm chí cả những công viên đã biến thành những nơi chỉ giành cho người giàu, còn người nghèo thì ngay chỗ tập thể thao để hít thở không khí trong lành cũng dần dần bị chiếm dụng.
- Ông đưa ra những hình ảnh tương phản của một xã hội giàu có đối lập với một tầng lớp nghèo khổ bằng hình tượng những toà nhà cao tầng bằng kính, những cửa hàng Gucci, Louis Vuiton  với những bộ quần áo và người mẫu sang trọng  đối lập với những người đàn bà gồng gánh đội những chiếc nón lúp xúp hết sức nghịch cảnh.
- Đặc biệt ông cảnh báo cho những người quản lí nhà nước về việc ham thích những sự "vĩ đại bề ngoài" bằng những building cao tầng qua những ví dụ có tính chất báo động như: Ở Hàn Quốc, 60.000 căn hộ xây ra chẳng có ai ở, hoặc ở Mĩ, hàng loạt siêu thị đang bị bỏ không, rồi ông đặt vấn đề tại sao lại bỏ chợ mà thay bằng siêu thị, tại sao lại cấm bán hàng rong. Ai là người đến siêu thị? Ai là người phải bán hàng rong?
- Quan trọng nhất  là ông khuyên người Việt Nam chớ nên "giao gà cho những con cáo". Nói cách khác, tớ hiểu rằng ông muốn giúp ta khẳng định "ai là bạn, ai là thù" nhất là khi ông đã nhấn mạnh đến vấn đề những con cáo tư vấn họ sẽ chỉ có một lợi ích : Những gì họ không làm được ở nước họ thì họ mang sang Việt Nam tiến hành thậm chí mua đất nông nghiệp bằng giá rẻ (có lẽ ông tế nhị nên chưa đề cập đến vấn đề hoa hồng) rồi xây dựng các dự án miễn là kiếm được lời cũng như khuyến khích những nhà giàu trong nước kiếm chác, ăn theo.

Tóm lại, một niềm vui nho nhỏ tớ tìm ra được trong tuần này để mà cười năm phút, cười cho cái ông giáo sư Mĩ  chẳng biết có phải đảng viên đảng cộng sản Mĩ hay không mà ăn nói hệt như một uỷ viên bộ chính trị những năm 50 , 60. Trái lại, những nhà lãnh đạo thời nay thì miệng luôn kiên trì chủ nghĩa Mác Lê nin, luôn khẳng định chủ nghĩa xã hội là "khát vọng muôn đời của loài người", là "sự chọn lựa của nhân dân ta" nhưng thực tế lại  làm ngược lại : Tất cả để phục vụ người giàu kể cả mấy thước công viên để thở chút không khí trong lành cũng phải trả tiền!
Đúng là cười ra nước mắt.
      NHỮNG NỖI BUỒN MÊNH MÔNG

- Trong một tuần, nếu chỉ có một niềm vui nho nhỏ thì nỗi buồn của tớ lại mênh mông vô tận khi thấy tiếng nói của lẽ phải bị át giọng không thương tiếc, khi 3000 chữ kí của những cử tri đặc biệt, những cử tri đương chức, những lão thành cách mạng, những người đã vào tù ra tội, đã đổ xương máu, gây dựng nên cái cơ đồ này, không một lần được các "cơ quan quyền lực cao nhất" của nhà nước trả lời. Trái lại, ngay giữa hội trường quốc hội, các đại biểu ăn lương nhà nước, các tiến sĩ của đảng lại tranh thủ lên án, thậm chí còn thách thức, quy kết, chụp mũ họ một cách láo xược.
Ví dụ: Đại biểu Đinh La Thăng,  uỷ viên Trung Ương đảng, kiêm chủ tịch tập đoàn TVN,  đã thẳng thừng tuyên bố, "các đại biểu quốc hội đến đây để nghe chứ không phải để phản biện vì kế hoạch đã được thủ tướng phê duyệt rồi!"
Hoặc nghiêm trọng hơn nữa là phát biểu của bộ trưởng Vũ Huy Hoàng, tuy không chỉ đích danh ai nhưng gọi một số người phản đối vụ bauxite là "xuyên tạc", "bóp méo", thậm chí "ăn tiền của nước ngoài" (blog t/s Nguyễn Xuân Diện).
- Từ những ý kiến có tính chất đá quả bóng trách nhiệm lên trên như : "Là một cơ quan chính phủ cấp dưới,  chúng tôi phải có trách nhiệm thực hiện các chỉ đạo của bộ chính trị, chính phủ, giao nhiệm vụ gì thì chúng tôi cố gắng hoàn tất nhiệm vụ đó!" (thứ trưởng TNMT Bùi Cách Tuyển) đến đe doạ, chụp mũ các bậc cha chú họ, thì cái sự cậy quyền cậy thế của những vị đại biểu quốc hội được trao quyền làm quan mà phát biểu có tính chất "phủ đầu" như thế thì quả là đã lên đến đỉnh điểm của sự "kiêu ngạo cách mạng thời nay"!
    - Để khỏi có thêm một Dương Trung Quốc chất vấn và mất công trả lời, lập tức người ta thành lập hẳn một nhóm gọi là "đoàn công tác của quốc hội" đi về Tây Nguyên  để thị sát khu vực hồ chứa bùn đỏ do một vị "giáo sư tiến sĩ khoa học, chủ nhiệm uỷ ban khoa học công nghệ và môi trường quốc hội" dẫn đầu. Đoàn này mấy người gồm có những ai, tại sao chưa có yêu cầu như đại biểu Thuyết về việc thành lập phái đoàn kiểm tra Vinashin của quốc hội mà đã bỏ cuộc họp nóng bỏng nhất từ xưa đến nay để kịp ngày chủ nhật 7/11, và đồng loạt trên tất cả các báo lề phải đều có những bài ủng hộ Bauxite. Nào là "công nghệ hiện đại hơn Hungary nhiều", nào là "có xảy ra sự cố thì bùn đỏ cũng không thể thoát ra ngoài được". Nào là : "đã tính hết các chi phí thuế thì trên thị trường thế giới hiện đang 340 USD/tấn. Chỉ cần bán 333 USD thì đã hoà vốn rồi!?" (mỗi tấn lãi được 7 USD ???) - Tuổi Trẻ, trang 8, 7/11/2010.
Đáng kinh ngạc hơn là ông Trần Văn Trạch, kĩ sư luyện kim được thứ trưởng bộ công thương Lê Dương Quang giới thiệu là một chuyên gia hàng đầu về Alumin, sau khi khẳng định các thứ ưu việt về việc ngăn chặn bùn đỏ còn khuyên các nhà báo "không cần phải lo xa chuyện vỡ đập!" và kinh hơn nữa là : "Nếu cho phép bảo đảm với quốc hội, tôi bảo đảm nếu vỡ hồ thì tôi sẵn sàng đi tù!"
- Trả lời cho kiến nghị của hàng ngàn trí thức, trả lời cho đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc đã có hàng loạt những bài báo được ấn nút ra cùng ngày. Hết chuyện!

Tớ lại thấy cái câu tớ viết ở entry trước: "Ký thì tớ  ký chứ  có hàng vạn người ký đi chẳng nữa thì họ cũng chẳng nghe đâu" đến hôm nay, quả là lại đúng. Thậm chí lần này tớ lại có thêm một nhận định bi quan nữa như sau : 6 ông nghị phản biện và làm nóng "văn hoá nghị trường" có khi chỉ là một động tác xả van xúp páp rồi lập tức được ngay các ông nghị khác đóng vội van lại nhất là các ông nghị tuyệt đối trung thành với nghị quyết của đảng hoặc là các ông nghị chuyên môn phát biểu, ú ớ lập trường vì các vị đều biết cái điều cơ bản mà cả thế giới đều biết : Các vị là những người được đảng tín nhiệm nên đã được cơ cấu vào tận Tây nguyên, đồng bằng Sông Cửu Long hoặc núi rừng Tây Bắc, để nhân dân ở đó, chẳng biết các vị là ai, cũng phải đi bầu cho các vị! Vậy thì, dù là đảng viên hay dăm ba "quần chúng đại biểu" cũng phải làm gì để cho xứng với lòng tin cậy của đảng chứ! Trừ phi... từ chối ngay từ đầu cái vinh quang này, hoặc điên rồ mới dám công khai phản đối những chủ trương lớn của đảng. Điều này ông Nguyễn Xuân Phúc, đại diện cho thủ tướng đã tuyên bố trên báo chí: "đừng vì chuyện nhỏ (Vinashin ) mà quên đi chuyện lớn!
Úi chao ơi! 96.000 tỉ VNĐ mà gọi là "chuyện nhỏ" thì cái miệng quan nên gọi là miệng gì đây?


Chuyện buồn và cú sốc thứ 2 mới toanh
Đó là vụ bắt giữ Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ.
Tớ buồn nhưng không ngạc nhiên vì chuyện gì đến cũng phải đến.
Cù Huy Hà Vũ, đối với các trang mạng toàn cầu, không hề xa lạ. Tất cả các bản phản đối, kiện cáo, vạch tội, phỏng vấn.... Cù Huy Hà Vũ đều đã công khai ra hết. 
Các giấy tờ biên nhận của bưu điện chuyển phát đều được Cù Huy Hà Vũ cẩn thận đưa lên mạng nhiều lần, nhất là trong những cuộc phỏng vấn của các đài và báo chí nước ngoài, ông đều oang oang thẳng thắn bác bỏ cái chủ nghĩa mà 3 đời họ Cù nhà ông theo đuổi. Ông cũng không lựa lời mà vạch trần những "kẻ tội phạm" nằm ngay ở cơ quan quyền lực cao nhất của đảng như : gọi một chủ tịch thành phố lớn nhất nước là "tên".
Tôi là người biết ông từ lúc còn nhỏ, làm việc sát cánh với bố ông gần 30 năm trời, dù ông bằng tuổi với con thứ 3 của tôi nhưng tôi phải gọi ông là "ông" vì quả là nước Việt Nam này chỉ có ông là một. Gan ông to bằng cả gan ông trời khi 2 lần kiện thủ tướng. Khi lao đầu vào phản đối chính quyền, và "bao che" cho những người bị chính quyền kết tội dù biết mình chẳng bao giờ đạt được cái mình muốn !
Ấy vậy mà tại sao người ta cứ để ông yên trong khi ai mà phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa thì lại đi tù? Rất nhiều dư luận trong và ngoài nước đều cho rằng : ông có cả một bức tường kiên cố che chắn sau lưng... Ông là một "cái loa" phát ngôn cho cả một thế lực đang chống lại những nhà cầm quyền hiện tại?
Thậm chí có nhiều người coi ông như cái "hàn thử biểu" để đo độ nóng lạnh trong cuộc đấu tranh nội bộ đảng cộng sản Việt Nam.
Ngày nào mà ông chưa bị bắt là ngày ấy đang còn hi vọng vào vấn đề đa nguyên, đa đảng, dân chủ, và công bằng.
Thấy giọng điệu của ông ngày càng vững vàng, càng căng cứng, tôi cũng có tí hi vọng ...
Ấy vậy mà ngày 6/11/2010, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ bị bắt trong "tư thế mát mẻ" với một "gái điếm" (???) tại Sài Gòn, nơi mà ông lên án tàn tệ và gọi người lãnh đạo cao nhất là "tên" này, "tên" kia???...
- Buổi chiều, lại có tin ở trên các báo chí các trang mạng của lề phải (và lề trái) là ông đã bị bắt vì vi phạm hành chính ở trong phòng khách sạn với một người không phải là vợ nhưng cũng không phải là " gái điếm"???
- Buổi sáng chủ nhật 07/11 thì báo chí đã đưa ngay lên trang nhất, "ông Cù Huy Hà Vũ bị điều tra về hành vi “chống phá nhà nước”! Thế là từ một cái tội chỉ đáng giá nộp phạt hành chính (chơi đĩ) chỉ trong có 36 tiếng đồng hồ đã trở thành một cái tội “dựa cột” như chơi.
Làm sao mà không buồn được khi biết cái sự không hay sẽ xảy ra mà không sao ngăn chặn nổi. Làm sao mà không buồn được nếu việc bắt Cù Huy Hà Vũ lại là sự thắng lợi của một phe nào đó đang muốn triệt tiêu những mầm mống tự do, dân chủ trên đất nước này.
       Rồi đây, chắc chẳng còn lâu nữa, khi  xuống "dưới ấy", gặp bác Cù Huy Cận, tớ sẽ nói với bác ấy một câu tâm tình như sau : “Ai bảo anh cho thằng Vũ nó đi sang các nước tư bản học hành làm gì cho lắm bằng, lắm cấp để nó về, tiêm nhiễm phải cái thứ "tự do tư sản", nó “làm loạn” đất nước này?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.