Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Câu chuyện nóng bỏng

Ba “Khúc ruột (già) ngàn dậm xuýt bị đem luộc chấm mắm tôm!
 
Wednesday September 10, 2008



Tớ đã định nghe lời đa số các friends, giã từ các “chức vụ ảo”, thử xông vào giải quyết “các vấn đề nóng bỏng đang diễn ra trứơc mắt” để trở lại “kể chuyện xưa” cho thế hệ trẻ nghe… Vậy mà ….vừa mới viết được một entry “Vụ Án toán Xồm…”, định tiếp tục với một vụ án oan sai khác thì một vấn đề nóng bỏng , cực nóng nó làm tớ muốn nổi khùng! Không phải là vụ các nhà đầu tư Đúc, Mỹ, tiếp bước các nhà đầu tư Nhật, nhận tội hối lộ các quan chức Việt nam phải ra toà… Không phải là vụ Hoa Hậu được bao che vượt điều lệ hay chụp ảnh nude để tự quảng cáo “khoe của kiếm chồng”. Cũng không phải là vụ giáo dân Thái Hà bị “các thế lực thù địch lợi dụng”.

Đó là một vụ phá hoại nghị quyết 36 của Bộ Chính Trị, một vụ liên quan trực tiếp tới tớ, công dân - nhạc sỹ Tô Hải, Blogger “Nhát sỹ bạo thử” đã không có phép (của… ai chẳng biết) dám tự tiên tặng cho Việt Kiều nước ngoài những tác phẩm đã được nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa trao giải thưởng Nhà nước (ngay đợt đầu)….

Câu chuyện này về bản chất cũng chẳng khác chi vụ án Toán Xồm nhưng nó tai hại hơn vì không thể bưng bít được thế giới như thời vụ Toán Xồm và nhất là nó sẽ được lan truyền nhanh trong khắp các kiêù bào ở nước ngoài, rất tai hại cho nghị quyết về “hoà giải-hoà hợp” mà tớ đã cố gắng góp sức lôi kéo họ trở về xây dựng Tổ Quốc… Đây là một vụ án inédit, chưa ai biết nếu tớ không lên tiếng trên hệ thống mạng toàn cầu và ba Việt Kiều em ruột tớ không thể không cùng con cháu, bạn bè chúng đi “phản tuyên truyền” về cái vụ nghị quyết 36 “nói dzậy nhưng không phải là dzậy”. Câu chuyện nóng bỏng mà tớ là người có liên quan này tớ đặt tên là:

BA “KHÚC RUỘT (GIÀ) NGÀN DẶM” XUÝT BỊ ĐEM LUỘC CHẤM MẮM TÔM!

Số là: sau 33 năm “lẩn tránh” ông anh cả, một mình bỏ nhà ra đi cứu nước, chiến đấu liên tục suốt 43 năm dưới cờ đỏ sao vàng (tớ trừ đi 20 năm từ ngày về hưu kẻo mang tiếng là… công thần), mãi tới nay, nhờ nghị quyết 36, ba đứa em gái ruột tớ mới về gặp ông anh “Việt Cộng cỡ bự” xem sao!? Vì chúng nó lầm tưởng tớ là ông TÔ HẢI trùng tên tớ làm Vụ Phó Vụ Nghệ thuật (mà chẳng có một miligam nào nghệ thuật!?) thời Cách mạng văn hoá đã từng lãnh đạo Đoàn Xiếc VN sang Tầu đi biểu tình hò hét phá phách cùng bọn Hồng Vệ Binh và tuyên bố với khắp thế giới là “Vinh dự được làm tiểu tướng của Mao Chủ Tịch”.

Tội cho tớ và cho gia đình tớ ở “phía bên kia”! Cái thành kiến và “sợ” tớ kéo dài cho mãi tới khi thằng cháu, con đứa em thứ tư về "thử" Việt Nam thời mở cửa và tiến hành kinh doanh thành đạt cùng cái Công ty Bắc Việt, của nó đóng tại 23 Láng Hạ Hà nội và 116 Nguyễn Trãi- t/p Hồ chí Minh… Tiếp đó là mẹ nó, cũng trở về thăm dò, và điều tra ra rằng ông anh cả không phải là “Tiểu tướng của Mao Chủ Tich” mà chỉ là “Tiểu tốt của cái Đẹp Vô sản” thôi!

Thế là chúng nó rủ nhau cả ba về gặp tớ cùng một lượt… Thật ra phải gọi chúng nó là …“ba cụ em” mới đúng! Vì Tô ngọc Bích đã 79 tuổi (ngồi xe lăn khi lên máy bay), Tô Tuyết Nga 75 và út ít Tô Ánh Tuyết đã… 68!

Ấy vậy mà, sáng 6/9/2008 vừa qua trong chuyến bay về Hoa Kỳ hồi 6 giờ sáng, 3 cụ Việt Kiều yêu nước thật sự đã bị một "lũ 5 tên”, không mặc quân phục, không đeo biển hiệu, không đến nỗi đè xấp đè ngửa, nhưng mỗi cụ đêù bị gọi vào một phòng riêng để khám toàn bộ hành lý, nắn từng cái cạp quần, cái xú-chiêng-xi-lip suốt 2 tiếng đồng hồ!

Tât cả đều phải khai lý lịch từ đời cha, mẹ, chồng, con, anh em, con cháu, làm gì? Đến Việt Nam với mục dích gì? Cuối cùng, bon chúng chỉ tịch thu được… toàn bộ tác phẩm của ông "anh-cách mạng" được Nhà Nước tặng giải và xuất bản, giới thiệu rộng rãi trên Đài TNVN, trên Tivi Trung ương và Saigòn! Tất cả đều do tớ bỏ tiền túi chuyển từ băng vidéo, cassette qua CD với bản thảo chép tay tặng 3 cụ em có chữ ký làm kỷ niệm để chúng nó về khoe với mọi “khúc ruột” khác là ông anh chúng cũng "được" viết tình ca như “Nụ cười sơn cước”, và cũng biết viết cả giao hưởng-hợp xướng 4 chương như “Tiếng hát biên thuỳ”.

Cái thời bọn tớ "còn được coi trọng", làm gì đã có CD, VCD, DVD? Tất cả chỉ là những băng được các cán bộ biên tập sau khi phát thanh, phát hình, in tặng cho một bản làm kỷ niệm, chứ làm gì có các trung tâm nào thèm in CD, VCD cho bọn nhạc sỹ cổ hủ-lạc hậu bọn tớ như đối với các siêu "ca-nhạc-sỹ không cần đồ rê mi" ngày nay! Muốn giữ làm kỷ niệm đều phải chuyển sang CD vì thời nay ai còn giữ ba cái máy nghe băng cối, băng cát xét!

Vậy mà họ cứ tịch thu, tuyên bố là… “hàng lậu” vì không có… dán tem!? Em tớ, thuộc luật về xuất bản VN hơn cả bè lũ 5 tên này đã thuyết trình hết hơi với chúng nó rằng đây không phải là xuất bản phẩm mà chỉ là những băng của các đài nhà nước được anh tôi chuyển sang cho mỗi đứa hai đĩa CD kèm theo bản thảo hẳn hoi, 3 người đều được đề tặng công khai. Chẳng buôn bán gì mà lậu với chẳng lị! Còn việc khai lý lịch tại sao chỉ áp dụng với chị em tôi, tại sao đưa hết thẻ nhớ của máy ảnh chúng tôi vào máy tính trong khi các người khác thì không? V.v.. vv. Bọn này chỉ có ú ớ đánh trống lảng sang chuyện khác như "hỏi thăm sức khoẻ nhạc sỹ Tô Hải"?

Biết lý sự mãi với “bọn trương tuần thời hiện đại" này chẳng có lợi gì nên cả ba cụ đều phải khai tuốt với ý đồ “Chẳng bao giờ quay lại đây để chúng mày có thể trù dập, bỏ tù hay vu vạ “mang ma tuý”, súng lục để khủng bố, khủng mẹ ai ai đó nữa!

Chẳng biết khi đọc đến những cái tên, chức vụ “bác học nguyên tử, giáo sư tướng nguỵ” có tên tuổi và cao cấp hơn cả Nguyễn Cao Kỳ, trong bản khai mà ba em tớ đà đành cắn răng ký cho xong kẻo lỡ chuyến bay, cấp trên của bọn 5 tên này sẽ chửi rằng chúng thiệt là ngu vì đã để cho 3 nhân vật quan trọng này "thoát", không giữ lại làm con tin trao đổi được khối thứ với chính phủ Hoa Kỳ, hay khen chúng vì đã biết được thêm cái "quan hệ phức tạp" của lão già Tô Hải này để mà có “biện pháp” khi cần…

Riêng với tớ, nếu các friends nào chưa đọc, hãy click vào entry “Khai lý lịch thật thà” trên highlighted post để thấy rằng đã từ lâu rồi tớ chẳng sợ gi cái trò trù ếm vì lý lịch… “toàn gia theo… địch” cả!

Nhưng cái điều làm tớ ăn không ngon, ngủ không yên chính là ở hai vấn đề sau:

1- Có phải hành động trên là nhằm vào chính tớ, cái lão blogger già nhất nước hay “cầm đèn chạy sau ô-tô” chuyên kể những chuyện mà người ta đang muốn quên đi để… âm thầm sửa chữa?? Nói trắng ra là: Tớ hay tố khổ về những sai lầm của thời quá khứ mà chính tớ “vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm”! Toàn là những sai lầm của “Đảng ngày xưa”. Tuy nhiên “có ai đó” lại cho là… những gì tớ viết … có hại cho Đảng ngày nay” chăng?!

Nhất là từ cái ngày tớ dám chống gậy đi biểu tình… (hụt) lên án bọn Tầu Xâm Lược Hoàng Sa-Trường Sa, rồi lại còn phát biểu trên blog những “ý kiến trái chiều với đường lối ngoại giao 16 chữ vàng” của Đảng …nên người ta lo sợ tớ chuyển tài liệu gì "phản động”, có hại cho nhà nước XHCN… chăng nên họ "hành" 3 cụ em tớ đặc cách như thế!?

Nếu đúng vậy thì họ quá ư ngu, đại ngu, chí ngu, cực ngu vì nếu có những “tài liệu phản động” đó tớ dại gì mà cho ba em tớ mang qua cửa khẩu Tân Sơn Nhất! Thời đại vi tính này, chỉ vài ba thao tác trên computer, trình độ cà mèng về vi tính như tớ, cũng có thể phổ biến cả một cuốn “Trần Dần Thơ”, “Thời của thánh thần”, hoặc gần đây “Đì tìm cái Tôi đã mất”, (một luận văn lên án "văn nghệ vô sản chưa từng có của Nguyễn Khải) ra khắp thế giới dễ ợt!

Ngay khi nhận được tin chẳng hay ho gì này, qua téléphone và Email của ba cụ em họ Tô (Tớ không thể ra tiễn vì sức yếu, chân què) tớ đã vội mail ngay và gửi tất cả những gì bị tịch thu bằng MP3 đã có sẵn trong CPU cho chúng nó, chỉ có điều không thể ký tên và đề vài câu “Thân yêu tặng em… của tôi, kỷ niệm ngày gặp mặt sau 62 năm xa cách”…mà thôi!

2- Đã từ lâu tớ luôn nghi ngờ có một “xã hội đen chính trị” luôn tìm mọi cách làm ngược với những gì mà nhà nước ra tuyên bố, Đảng ra nghị quyết. Này nhé:

a- Về kinh tế thì chúng cứ dùng tiền của các tập đoàn nhà nước tung vào các thứ kinh doanh chẳng có dính líu gì đến cái biển hiệu của chúng cả. Chỉ riêng cái chuyện cổ phần hoá chúng cố tình dây dưa và đánh giá tài sản rẻ hơn bèo để chia chác nhau những “đầu (cổ) phần sư tử”… Còn việc kê khai tài sản, dù quốc hội, báo chí nhắc đi nhắc lại cả trăm lần, bọn tư bản đỏ vẫn cứ lờ tịt mà chẳng ai dám động tới cái lông chân. Lâu đài nhà đất, tài khoản của con cháu gửi ở trong và ngoài nước, xe cộ, máy bay,… từ thu nhập nào mà chúng có? Chẳng ai dám sờ tới… Còn hàng vạn chứng cớ sờ sờ ra đấy mà có đứa nào phải dựa cột như ở bên Tầu đâu? Tớ dốt đặc về cái món kinh thế nên chỉ kể ra một vài thắc mắc lâu ngày qua những gì các ban thanh tra, các báo chí và cả quốc hội đã nêu ra. Thế thôi!

b- Về xã hội thì… (do tớ chẳng mấy khi “hạ sơn”, trừ đi bệnh viện) nên chỉ đứng từ ban công quan sát cái khu Miếu Nổi của tớ đã thấy được là: Mỗi năm một xuống cấp. Đĩ điếm, ăn cắp, giựt dọc, ma tuý, côn đồ, đâm chém, giết người, tự tử… diễn ra rất vô tư trên hai bờ kênh Nhiêu Lộc! Cậu Ninh công an khu vực thú thật với tớ: “Không thể dẹp nổi! Có một mình cháu, Pó tay!”. Gần đây, chính quyền đã cho chặt bỏ hết những hàng cây rất đẹp trồng hai bên bờ vì… quá um tùm và dễ đồng loã với… tiêu cực!

c- Về văn hoá tư tưởng thì… ôi thôi! Không ai ngăn nổi các thứ văn hoá nghệ thuật nhổ toẹt vào đường lối dân tộc và hiện đại đúng đắn với bất cứ một thể chế nào trên thế giới này nữa. Phải chăng chính cái "xã hội đen chính trị" này đang khuyến khích và cho phép các thứ làm bẩn tâm hồn con em chúng ta bằng những triết lý sống, phong cách sống mất gốc, lai căng, qua những “sáng tác” mà người xem, người nghe có văn hoá đều phải đỏ mặt. Điển hình nhất là các vụ âm nhạc ăn cắp lại được “bao che” bằng những lời tuyên bố của một vị thiếu tướng, chủ tịch Hội Đồng Nghệ Thuật rằng thì là: “Chuyện này chính quyền không có ý kiến, chuyên môn không có ý kiến!” Và điển hình hơn nữa đối với bản thân tớ là: Ngăn chặn các tác phẩm cách mạng nổi tiếng một thời, đã được phổ biến một thời, được tặng thưởng một thời lại, không được phép đưa ra nước ngoài!? Vậy thì ai cố tình dìm chết bọn “văn nghệ sỹ cách mạng” cũ? Ai cho phép các thứ rác rưởi văn nghệ được phép tung vào tận phòng ngủ chúng ta lẫn ra cả nước ngoài mhững thứ bậy bạ, lai căng, ăn cắp đến nỗi báo chí phải chỉ mặt đặt tên, Việt Kiều có lương tâm phải kêu lên vì xấu hổ với những nội dung vô luân, phong cách bắt chước đến dị hợm của một số sao, siêu sao mang chuông đi đấm… vào tai nước người… (trường hợp Bảo Yến, Kim Tiểu Long, Đàm vĩnh Hưng… vừa qua) …Ai cấm cản? Ai cho phép nếu không phải là bọn “tuần đinh văn nghệ của bọn xã hội đen-chính trị?”

Bài này đã quá dài nhưng tớ vẫn cảm thấy chưa nói hết được cái nỗi lo lắng bức xúc của tớ trước tình hình đất nước đang ở trong tình trạng trống đánh suôi, kèn thổi ngược, trên nói một đằng dưới làm một nẻo. Những “lời vàng, ý ngọc” như “Tôn trọng ý kiến trái chiều” ,“Quên quá khứ, Xoá bỏ hận thù, Hướng tới tương lai” của các chú lãnh đạo cao nhất nước, chúng nó đang rắp tâm làm ngược lại. Chẳng lẽ các chú lại ra lệnh cho chúng nó là “Việc tao, tao nói, việc chúng mày, mày cứ làm” hay sao? Tớ không dám tin vào cái điều bất hạnh này./.

Và đây là một số nhỏ đĩa CD chuyển từ các băng vidéo, audio của các cơ quan Phát Thanh,Truyền Hinh nhà nước sang CD.. Toàn là những tác phẩm của các tác giả (Huy Du, Trọng Bằng, Nguyễn Đúc Toàn, Tô Hải, Xuân Oanh…..) được tặng những giải thưởng cao nhất về văn học nghệ thuật của Nhà Nước, đã được phát thanh và phát hình toàn quôc. Nhưng do không bao giờ được các Trung Tâm CD, VCD, ĐVD của nhà nước (đã hoàn toàn “đổi mới tư duy nghệ thuật” chiếu cố, nên gần như ai cũng đành bỏ tiền túi ra thuê chuyển sang đĩa CD để làm kỷ niệm và tặng bạn bè, bà con thân thuộc. Vậy mà lại bị gọi là “xuất bản phẩm lậu không dán tem” nên… bị tịch thu hở trời???? Có luật sư nào mách tớ cách làm đơn kiên ai đó được không? Liệu có nhà báo nào còn thương yêu bọn tớ, có friend nào dám đưa chuyện này lên báo không? Còn tớ, từ ngày làm blogger văn phong không còn phù hợp với báo chí Nhà nước như cái thời tớ đã từng là cộng tác viên thường xuyên "ăn lương tháng đứng mục tuần" của "Sài gòn Giải Phóng", cái thời từng bê giải nhất về báo chí của Hội Nhạc Sỹ VN dưới những bút hiệu Kính Viễn Vọng, Tô Hải Anh, T.H... đã chỉ còn là... quá khứ không bao giờ trở lại.

RECO0056-3.jpg picture by bagiatuoiteen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.