Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

TUẦN KÍ SỐ 30

TUẦN KÍ SỐ 30   
Dec 12, '09 6:48 AM

MỘT TUẦN HẾT NGẠC NHIÊN NÀY ĐẾN NGẠC NHIÊN KHÁC

Tô Hải

Trong tuần qua, hàng loạt “tin tức lề bên phải” đã làm tớ cực kỳ ngạc nhiên… ngạc nhiên đến phát tăng xông đường máu lẫn ...đường ruột sau khi phát ra một loạt câu chửi thề như bị người ta quát vào mặt mình: “Chúng ông là như vậy đấy! Chúng mày làm gì được nào?” Này nhé:

A- Chuyện Tổng Công Ty Sờ Xích-  

“Báo chí lề phải” chẳng biết dựa vào lệnh của ai (?) đã đưa tin công khai: Kiểm tóan nhà nước đã phanh phui vụ việc ban lãnh đạo “Tổng Công Ty Kinh Doanh vốn nhà nước với cái tên rất khó đọc mà tớ tạm phát âm là… “sờ xích” (SCIC), một tổng công ti nhà nước làm ăn thua lỗ (trong đó có Jetstar Pacific), nhưng ban quản trị lấy vốn nhà nước chia nhau gọi là trả lương cho tổng giám đốc Trần Văn Tá xoàng xoàng có 940 triệu VND/năm (52000 USD)!? Đây chỉ là “phần lương” chứ còn phần “bổng” thì kiểm tóan nhà nước có tài thánh cũng không khui ra nổi vì: Làm sao có thể sờ đến cái tảng băng chìm của một thành phần ban lãnh đạo sờ xích như thế này.

1) Chủ tịch hội đồng quản trị: Vũ Văn Ninh- Bộ trưởng bộ tài chính đương nhiệm
2) Phó chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc Trần văn Tá, nguyên thứ trưởng Bộ tài chính
3) Đỗ Hữu Đào- thứ trưởng bộ công thương,ủy viên  Hộ đồng Quản Trị
4) Cao Viết Sinh- thứ trưởng bộ kế hoạch đầu tư, ủy viên hội đồng quản trị
5) Trần Xuân Hà- thứ trưởng bộ tài chính, ủy viên hội đồng quản trị
6) Hoàng Nguyên Học- nguyên cục trưởng cục tài chính doanh nghiệp Bộ tài chính, ủy viên hội đồng quản trị kiêm phó tổng giám đốc
7) Nguyễn Quốc Huy- Nguyên phó giám đốc công ti kiểm tóan VB, ủy viên hội đồng quản trị, trưởng ban kiểm soát SCIC
8) Lê Sông Lai- Nguyên phó vụ trưởng vụ bảo hiểm bộ tài chính kiêm phó tổng giám đốc SCIC

Ông Vũ Văn Ninh, Bộ trưởng Bộ Tài chính, Chủ tịch HĐQT

Ông Trần Văn Tá, Nguyên Thứ trưởng Bộ Tài chính, Phó Chủ tịch HĐQT, Tổng Giám đốc

Ông Đỗ Hữu Hào, Thứ trưởng Bộ Công thương, Ủy viên HĐQT

Ông Cao Viết Sinh, Thứ trưởng Bộ Kế hoạch đầu tư, Ủy viên HĐQT

Ông Trần Xuân Hà, Thứ trưởng Bộ Tài chính, Ủy viên HĐQT

Ông Hoàng Nguyên Học, Nguyên Cục trưởng Cục Tài chidnh Doanh nghiệp Bộ Tài chính, Ủy viên HĐQT, Phó Tổng Giám đốc

Ông Nguyễn Quốc Huy, Nguyên Phó giám đốc Công ty Kiểm toán Việt nam, Ủy viên HĐQT, Trưởng Ban Kiểm soát

Ông Lê Song Lai, Nguyên Phó Vụ trưởng Vụ Bảo hiểm, Bộ Tài chính, Phó Tổng Giám đốc

Với cả một ban bệ gồm tòan những người nắm hiện tại và tương lai tài chính nước nhà như thế này, kiểm tóan nhà nước “rớ” tới tức là:

a) Phải có một sự chỉ đạo của “ai đó” to hơn hoặc một nhóm quyền lợi nào đó có thế lực hơn nhóm này

b) Vụ động trời này được tung hê lên báo chí không thể không coi là những phát đại bác đầu tiên bắn thẳng vào một trung tâm chỉ huy của một nhóm  giặc nội xâm” (chưa phải là bộ tổng tham mưu)

Vậy mà mỗi sáng vào mạng, tớ gõ ngay vào những tờ báo Công An, Thanh Niên, Tiền Phong, Tuổi Trẻ… chỉ thấy có thêm những bài bình luận, châm biếm, phán xét, đánh giá… “ngòai rìa”. Tớ ước mong những người nào đó đã  ra lệnh cho kiểm tóan nhà nước xung trận thì nay nên nhamh chóng  triển khai "lệnh tác chiến", kẻo đánh mất thời cơ…Cụ thể là nên:

a) Đình chỉ ngay công tác thậm chí bắt nóng, khám cơ quan, khám nhà những tên nổi cộm và cử ngay 1 ban điều tra đặc biệt để thu thập chứng cứ đưa  chúng ra pháp luật. Chỉ riêng những chứng cứ của kiểm tóan nhà nước đưa ra cho báo chí loan tải, nếu là đúng, cũng đủ làm những người thật sự căm giậm giặc nội xâm như tớ đã muốn đưa chúng ra “dựa cột” ngay lập tức. Nhưng than ôi! có lẽ “lực lượng tấn công” đã bị “hết đạn” hoặc đã được lệnh nào của ai đó “rút quân” nên đến hôm nay hình như lại là chuyện “đưa tin không đúng sự thật” hoặc báo chí đã lại mắc tội viết sai sự thật, vu cáo… như trong vụ PMU18. Nếu thế thì phen này khối anh nhà báo lại…. ra tòa

b) Cần nêu rõ tên tuổi những ai là chủ mưu, những ai chỉ là “theo đóm ăn tàn”. Cần công bố minh bạch các khoản tiền cụ thể mà các "ông trời con" này đã chiếm đoạt, cũng cần phải đi sâu vào nghề “kinh ranh” của các ông gan cóc tía này trong mọi lãnh vực khác ngòai SCIC. Tớ đoan chắc rằng với cái tài công khai lấy tiền nhà nước đó, thì các vị ấy, trong lĩnh vực bí mật còn tài giỏi gấp trăm gấp ngàn lần. Vậy mà….

Cho đến giờ này chỉ có các trang mạng và một vài người như tiến sĩ Lê Đăng Doanh dám lên tiếng. Thậm chí có ông còn đề nghị nhẹ nhàng là... phải trả lại tiền.!? Thế thôi! Còn chính phủ, ban chống tham nhũng vẫn cứ “im lặng là vàng”. Chuyện im lặng hay đang đấu đá ngầm này sẽ cù cưa cho đến ngày nào? 

Có ngạc nhiên   không nào?

B - Sách trắng về quốc phòng

Tớ chẳng bao giờ để ý đến các loại “sách trắng” vì theo tớ cái gì đã trắng tức đã bạch hóa ra thì chẳng còn gì để mà bàn thảo. Nhưng lần này tớ phải cố tìm hiểu xem phản ứng của cuốn sách trắng này vì:

a) Lần đầu tiên nước ta có đưa ra 1 con số tiền chi cho quốc phòng công khai là 27000 tỉ đồng tức 1,8 GDP mà tỉ lệ nếu đúng là như thế thì quả là quá ư khiêm tốn nếu so sánh với đầu tư cho một nhà máy điện hạt nhân  hoặc một con đường cao tốc Hà Nội- Hải Phòng. Đúng như sách đã ghi “chính sách quốc phòng của chúng ta chỉ là quốc phòng tự vệ” còn chiến tranh có xảy ra hay không thì ông thứ trưởng bộ quốc phòng đã trả lời dứt khoát với các nhà báo là: “Không thể xảy ra và chúng ta chủ trương giải quyết tất cả bằng đàm phán hòa bình”. Còn như những bình luận nổi tiếng như Carl Thayer hay các bloger hay quan tâm đến thời sự trong nước thì đều bình luận như sau:  Tất cả nội dung của cuốn  "Sách trắng về quốc phòng" này không nhằm chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu với kẻ thù trước mắt: Bọn xâm thực Trung Quốc!, không nhằm bảo vệ biển đảo, biên cương Tổ Quốc! Tất cả đều chỉ nhằm trang bị “vừa đủ” để chống lại những “thế lực thù địch” đang tiến hành “diễn biến hòa bình”, đang tự diễn biến hoặc nói trắng ra là đủ sức để đối phó với một sự cố nào đó, một cuộc “cách mạng nhung” có thể xảy ra chang han! Ông Carl Thayer còn đi xa hơn là: Nội dung sách trắng này không hề có hàm ý chống Trung Quốc   ràng  nhằm vào… chống Hoa Kì! Tớ thì đọc mãi cũng chẳng thấy sách trắng này "chống" ai cả (sức mấy mà chống). Nhưng "sợ" ai thì tớ thấy: Đó là sợ Tàu và sợ các “lực lượng thù địch” trong nước tự diễn biến.

b) Điều tớ giật mình hơn hết không phải là những chuyện ý nghĩa, nội dung, hệ quả gần, xa của cuốn sách trắng mà lại là người cho ra mắt công khai cuốn sách trắng và trả lời các nhà báo! Đó chính là ông Tổng cục trưởng Tổng cục 2 Nguyễn Chí Vịnh, người đã làm cho nhiều lãnh đạo cao cấp của Đảng và chính quân đội phải đau đầu, kể cả đại tướng Võ Nguyên Giáp. Vụ T4, Sáu  xứ, vụ cơ quan tổng cục 2, “tình báo siêu tình báo” theo dõi tất cả những cán bộ cao cấp trong và ngoài Quân Đội rồi  kết luận về họ như thế nào, dư luận trong và ngòai quân đội, báo chí trong và ngòai nước đã đăng tải rất nhiều bài về vụ siêu scandal này từ khi ông Nguyễn Chí Vịnh mới chỉ là Trung Tá rồi leo rất nhanh lên đại tá. Đại hội Đảng X. người ta định đưa ông vào Trung Ương và lên thiếu tướng nhưng do có nhiều kiến nghị, nhiều thư yêu cầu của nhiều cán bộ lão thành cách mạng nên chuyện “cất nhắc” ông đã không thành nhưng kết luận về những vụ do Tổng cục ông gây ra cũng lại không thành nốt. Thế là hòa cả làng! Bác Giáp,bác Khánh, bác Thảo, bác Mân… kẻ đã ra đi mang theo nỗi hận kẻ còn sống như bác Giáp chắc không thể nào nhắm mắt khi qua đời khi kẻ báo cáo mình là con nuôi của địch, là… đủ thứ xấu nay đã không những chẳng bị “giải quyết dứt khóat trước Đại Hội X” (theo thư Bác yêu cầu) mà nay đã chỉ còn kém mình có một sao trong cấp bậc và chỉ thua mình một bậc trong chức vụ!

Vậy mà, hôm nay, không kèn không không trống, không cờ, đèn, không có báo chí đưa tin (hay có mà tớ không biết?) Bỗng dưng tớ thấy ông Nguyễn Chí Vịnh xuất hiện trên TV với chức vụ Thứ trưởng bộ quốc phòng nước CHXHCN Việt Nam để trả lời các nhà báo trong và ngoài nước khi giới thiệu “Sách Trắng” thì tớ… hết hồn! Nhỡ như các trang mạng toàn càu viết về ông mà… đúng thì …quân đội ta, nhân dân ta …hết phúc rồi!

Quả là cuộc đấu tranh “ai thắng ai” giữa các tướng lĩnh đầy người chiến công  với ông Vịnh thì bây giờ ông Vịnh đã thắng.

Có ngạc nhiên không nào?

* * *

CHUYỆN CHƯA AI BIẾT BAO GIỜ

Thứ sáu, 11/12, báo chí đưa tin khánh thành một tượng đài tưởng niệm các quân nhân Liên Xô, Liên Bang Nga và Việt Nam hoành tráng tại vịnh Cam Ranh để ghi công 44 quân nhân Liên Xô-Liên Bang Nga và 176 quân nhân Việt Nam đã hi sinh khi làm nhiệm vụ tại căn cứ Cam Ranh và miền Trung Việt Nam. Tên tuổi đều được ghi đầy đủ và công khai trên tượng đài. Tớ sợ mình tuổi già lẩm cẩm hay quên nên vội gọi điện cho mấy mấy ông bạn chiến sĩ già còn sống sót và mấy học trò đang còn tại ngũ để hỏi xem có ai biết gì về chiến công (hay chiến bại?) này không thì, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không hay, không biết, không đọc thấy ở đâu bao giờ. Vậy thì 220 quân nhân Việt-Xô hi sinh này vì sao mà phải giữ bí mật cho đến tận hôm nay? Và tớ tự giải đáp cho mình như sau:

1) Đây chỉ có thể xảy ra thời kì chiến tranh chống Mỹ vì Cam Ranh là ở Miền Nam

2) Chuyện chỉ có thể xảy ra sau khi Liên Xô sụp đổ vì cái chi tiết được nhắc đi nhắc lại Liên Xô/ Liên Bang Nga

3) Chuyện hi sinh này phải có dính líu tới chuyện khai thác dầu mỏ và tính chất quân sự thì nhẹ hơn dân sự nên buổi lễ lại do ông Nguyễn Hữu Tiến- tổng giám đốc Việt Xô Petro, (đơn vị đã bỏ 18 tỉ đồng để xây dựng công trình tưởng niệm này) chủ trì, không một ông tướng, ông tá nào của hai (à quên ...ba) bên được nhắc tới. (Liên Sô/Liên Bang Nga mà Việt Nam mà!?)
Thời gian xảy ra chuyện hi sinh không hề được cơ quan thông tin báo chí nói đến một chữ. Nhân dân Khánh Hòa mà đại diện là bà xã tớ, một giáo viên đã từng ra đời và trưởng thành ở đây từ trước 75 đến sau hòa bình đều chưa nghe thấy ai nói đến bao giờ. Lạ thay! mật thay! khó giải thích thay!

Ngạc nhiên chưa các bạn!
------------------------------------

34 CommentsChronological   Reverse   Threaded
kimhoan55 wrote on Dec 12, '09
Lâu quá không gặp . Anh vẫn khỏe chứ ạ. Cho em mượn nơi này hỏi thăm Ái vẫn vui anh nhỉ. Khỉ Ái chừng nào ra chơi báo cho tao đi đón nha con quỷ. Cafe ngon lắm mày ơi. Tuần nào cũng đi với tụi nó hết. Mấy bà nói chuyện tiếu lâm cười bể bụng luôn á. Em cảm ơn anh. Chúc anh luôn dồi dào sức khỏe, vui nhiều anh nhé !
sea2com wrote on Dec 12, '09
Cái đảng khốn nạn nầy còn cầm quyền ngày nào thì chúng mặc sức xé nát giang sơn, bán rẻ cơ đồ mà ních cho mập mặt - đấy là những thằng đã bị lộ, những đứa chưa bị lộ ai dám bảo là không ăn dày như tụi kia?
hothey wrote on Dec 13, '09
Cuối tuần ghé thăm , xin chúc Bác và gia đình an bình
„Dối-Trá“ là „đỉnh cao trí tuệ“ của văn hóa „Bày đàn-băng đảng“ này! Lăng CT HCM và Di-chúc của NGỪƠI là một chứng minh hùng hồn nhất!!! Xin copy bài thơ để nói lòng „căm phẩm-oán hờn“ của lòng DÂN.
"Đ.M cho tao chưởi mầy một tiếng,
Đất của Ông Cha sao mầy cắt cho Tàu ?
Ngậm phải củ gì mà mầy cứng miệng,
Đảng của mầy, chết mẹ...đảng tào lao.
Chế độ mầy vài triệu tay cầm súng,
Cầm súng làm gì...chẵng lẽ hiếp dân.
Tao không tin lính lại hèn đến thế,
Lại rụng rời...trước tai ách ngoại xâm.
Mầy vỗ ngực. Anh hùng đầy trước ngõ,
Sao cứ luồn, cứ cúi, cứ van xin
"Môi liền răng" à thì ra vậy đó
Nó cạp mầy, mầy thin thít lặng thinh.
Ông cha mình bốn ngàn năm dựng nước.
Một ngàn năm đánh tan tác giặc Tàu.
Thân phận mầy cũng là Lê, là Nguyễn
Hà cớ gì ...mầy hèn đến thế sao ?
Chuyện mầy làm Toàn Dân đau như thiến,
Mầy chết rồi, tao nghĩ chẵng đất chôn.
Hãy tỉnh lại ôm linh hồn sông núi,
Cứ đà này...chết tiệt còn sướng hơn.
Đàn gẩy tai trâu....xem chừng vô ích,
Giờ mầy nghe tao chưởi còn hơn không...." TRẠCH GẦM.
onsok wrote on Dec 13, '09
Cam on bai viet cua Bac TO!!! Dat nuoc minh vo phuc tu khi co cai dang CS chet tiet no ra doi, chu dau phai den ngay nay!!!
Thx bac hothey... tho cua nha tho Nguyen Duc Trach rat hay!! Ong "si quan Nguy" nay chui rat tai!!!
nguyenhoangnhatdang wrote on Dec 13, '09
nguy co mat nuoc nay cang ro dan va sap tro thanh hien thuc ...
binhnguyenthihoa wrote on Dec 13, '09
Kính chào bác Tô Hải,

một người nào đó gửi vào địa chỉ của cháu bài viết này. Cháu gửi bác và các friends của bác xem để kiểm chứng hộ cháu độ trung thực. Liệu có đúng như vậy không? Nếu đúng thì lòng tin của cháu vào bộ máy lãnh đạo của nhà nước này sụp đổ hoàn toàn.
Cháu cám ơn bác về bài tuần 30 này và kính chúc bác mạnh khỏe để viết được nhiều hơn nữa.
Trân trọng
NTHB


NHỮNG BÍ ẨN VỀ TÂN THỦ TƯỚNG VIỆT NAM
Hòang Dũng – Cán bộ VPTƯ
Sau ngày 30/4/1975 tôi được phân công nhiệm vụ kiểm soát việc tiêu hủy những thứ mà lúc ấy được người ta gọi là “văn hóa phẩm đồi trụy”. Sài gòn những ngày ấy còn hỗn loạn, bề bộn, lòng người thì hoang mang, bất ổn. Song trong mắt bọn chúng tôi - những kẻ chiến thắng vừa từ rừng núi tiến vào - Sài gòn đúng thật là “hòn ngọc viễn đông”. Nhà cửa thành phố hiện đại, hàng hóa nhiều vô kể, đặc biệt là sách báo, tranh ảnh, băng đĩa và những thứ sản phẩm bị coi là “tàn dư của chế độ cũ”.
Lúc ấy chúng tôi được ủy ban quân quản bố trí ở tại một ngôi biệt thự bỏ hoang ở khu Phú Thọ. Mặc dù là bỏ không nhưng thật ra đây là một biệt thự mới tinh chưa có người đến ở, chủ nhà có lẽ là một người giàu có, xây dựng mới xong thì bộ đội giải phóng vào nên có thể đã đi di tản hoặc không dám đến nhận nhà. Ngôi nhà có tới 13 phòng, mỗi phòng đều có trang bị đồ dùng đầy đủ và rất sang trọng. Một số những chiến sỹ trẻ lúc ấy thích đọc truyện tranh, truyện tuổi hoa niên thì mang về đầy phòng đủ các loại sách truyện từ Tây Du , Tam Quốc chí, đến cả Đát Kỷ- Trụ Vương, rồi chuyện kiếm hiệp không biết cơ man nào. Đối với những người sống ở miền Bắc nghèo khó và những người bao năm hoạt động ở trong rừng núi thiếu thốn thì đúng quả là bị chóang ngợp với các loại sách báo Sài Gòn ngày ấy.
Trong công việc hàng ngày tôi cũng thỉnh thỏang lần giở xem xét một số những cuốn sách cũ, một số tiểu thuyết lịch sử để hiểu thêm về chế độ Việt nam cộng hòa, đặc biệt nhiều nhất là sách viết về nền đệ nhất cộng hòa như cuốn “Bên giòng lịch sử” của linh mục Cao Văn Luận, hay “Những ngày chưa quên”…. Lúc ấy việc đọc sách chẳng qua cũng chỉ để cho dễ buồn ngủ vào mỗi buổi tối chứ thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng tôi đều cho rằng đó là những sách báo nhảm nhí, viết không đúng sự thật. Một cuốn sách hình như có tựa đề là “Những bóng ma trong hồng trường” viết về những câu chuyện thâm cung bí sử trong Quảng trường đỏ thời Xô viết, nói về chuyện dâm ô, lọan luân của các lãnh đạo Xô viết, lúc bấy giờ đọc những chuyện ấy chỉ xem như những chuyện tiếu lâm, những hư cấu không có thật, chứ tuyệt nhiên không thể tin được.
Thế rồi thời gian thấm thóat trôi qua với bao nhiêu biến chuyển, đổi thay của xã hội. Sài Gòn ngày ấy bây giờ chỉ còn trong ức của mỗi con người mà đã gắn bó, đã trải qua vào những giai đọan lịch sử ấy. Tôi cũng đã luân chuyển qua nhiều vị trí, công việc khác nhau. Trong quá trình công tác tôi có may mắn được làm việc một khỏang thời gian ngắn với cố Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh. Khỏang thời gian này không dài nhưng lại là khỏang thời gian rất quý báu đối với tôi bởi vì đã học được nhiều điều và hiểu được nhiều điều từ cơ quan quyền lực cao nhất, từ người đứng đầu bộ máy lãnh đạo Việt nam. Trong đó có những câu chuyện mà qua hàng chục năm giữ kín, “đào sâu chôn chặt”, suy xét, kiểm nghiệm đến ngày hôm nay mới dám nói ra, bởi vì nó có liên quan đến những con người và hòan cảnh lịch sử của đất nước ta trước đây, ngày hôm nay, và có thể nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai dân tộc ngày mai.
Trước khi giữ chức vụ Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt nam cụ Nguyễn Văn Linh đã từng họat động và làm việc tại miền Nam gần 50 năm (cụ vào Sài Gòn họat động từ 1939), và đã từng đảm nhiệm hầu hết các chức vụ lãnh đạo cao nhất tại miền Nam trước và sau chiến tranh. Vì thế dù sinh trưởng trên quê hương Hưng Yên miền Bắc nhưng cụ đã thực sự như một người con của Nam bộ. Đến khi lên giữ chức Tổng bí thư cụ Nguyễn Văn Linh vẫn rất thường xuyên làm việc tại Sài Gòn, cụ sinh họat rất giản dị, khiêm tốn và kín đáo. Cụ ở trong khu vực riêng của Ban quản trị tài chính Trung ương, gọi là T78, khu vực này là một đọan đường Trần Quốc Tỏan được đơn vị cảnh vệ ngăn lại hai đầu phố tiếp giáp với đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và đường Trần Quốc Thảo, thành một khu vực riêng biệt, có lối ra thông với đường Lý Chính Thắng (sau này mở thêm khách sạn Dạ Lý Hương). Có những hôm cụ vẫn xuống ăn cơm chung với cánh cán bộ chúng tôi ở nhà ăn tập thể cũng nằm trong khu vực này, cụ ăn uống đơn giản và không đồng ý có thêm bất cứ chế độ đặc biệt gì phục vụ.
Hồi ấy phương tiện đưa đón cụ chỉ là lọai xe Vonga đen của Nga sản xuất, mỗi lần xe của cụ đi thì trước đó lại có mấy cậu cảnh vệ mặc thường phục ngồi sẵn trên mấy chiếc xe Honda 67 “xóay nòng” bí mật chạy trước chạy sau để xem xét, bảo vệ, chứ không phải dùng xe Police “còi hụ” hay xe “bồ câu trắng” bảo vệ như các cán bộ lãnh đạo sau này. Thế mà có lần tôi còn nghe cụ nhắc anh lái xe “chạy chậm chậm một tí không mấy cậu bảo vệ phải đuổi theo lại đụng vào dân thì khổ”, cụ biết và quan tâm đến tất cả những chuyện nhỏ như thế.
Tôi còn nhớ, vào khỏang năm 1988 có lần phải xuống làm việc với đặc khu ủy Vũng tàu (lúc ấy Vũng tàu vẫn còn là đặc khu Vũng tàu-Côn đảo), làm việc xong vào cuối buổi chiều cụ lại muốn đi tắm biển một chút cho khoan khóai. Thế là đám cán bộ địa phương và lực lượng bảo vệ lại phải cuống quýt lo bố trí địa điểm kín đáo, an tòan. Đến khi cụ xuống tắm lại phải bố trí hàng chục cán bộ bảo vệ cùng tắm quanh khu vực, thậm chí có người không kịp chuẩn bị đồ tắm đã phải mặc cả đồ lót đi tắm và mặc luôn đồ ướt đi về. Sau khi biết chuyện ấy cụ mới tự trách : biết các cậu phải lo lắng kỹ lưỡng như vậy thì tôi tắm luôn trong phòng cho xong.
Những ai đã sống trong thời điểm đó thì chắc đều không thể quên được chuyên mục “Những việc cần làm ngay” của cụ viết với bút danh N.V.L. Ngay từ khi những sự việc được báo chí đăng tải cụ đã trực tiếp đôn đốc hoặc phân công cho những cán bộ trực tiếp phụ trách theo dõi và phải hàng ngày báo cáo kết quả công việc cho cụ biết. Đúng theo tinh thần “Nói Và Làm”.
Tiếc rằng lãnh đạo đất nước ta từ đó đến nay đã không xuất hiện thêm một ông “Nói Và Làm” nào nữa . Tôi vẫn thường nghĩ rằng nếu các lãnh đạo sau này và các lãnh đạo chính quyền cấp dưới có được quan điểm làm việc, đạo đức và cách sống như cụ thì chắc rằng người dân Việt nam sẽ có được cuộc sống no đủ và công bằng hơn rất nhiều.
Vào khỏang thời gian trước khi về nghỉ, có lẽ nhận thấy sức mình không thể làm thay đổi được cả một bộ máy, một cơ chế cồng kềnh và bảo thủ, cũng lại do hiểu được tính bè phái và sự lộng quyền của những kẻ lãnh đạo cơ hội trong Đảng, cụ càng trở nên trầm tư hơn. Nếu ai có điều kiện lui tới gặp cụ tại nhà riêng thời gian này sẽ nhận thấy sự thất vọng và u uất thể hiện rõ trên khuôn mặt và thái độ của cụ. Ngòai quan hệ công việc tôi lại có quan hệ rất thân tình với cô Bình (Nguyễn Thị Bình) con gái cụ, tôi quen Bình từ lúc còn đang học ở Liên Xô, Bình cũng rất quý tôi, coi tôi như người anh . Có lẽ cũng vì thế mà mỗi lần tôi đến nhà cụ chơi hay có công việc gì đều thấy tự nhiên như người nhà.
Sau này khi cụ Nguyễn Văn Linh thôi giữ chức Tổng bí thư Đảng, tôi không còn được làm việc với cụ nữa, nhưng thỉnh thỏang có dịp ra vào công tác tôi vẫn ghé thăm cụ, hoặc là ghé thăm Bình, vài tháng một lần. Mỗi lần gặp cụ lại hỏi thăm tình hình công việc, tình hình tổ chức nội bộ, tình hình các địa phương. Cụ tỏ thái độ than phiền với những người kế nhiệm và đặc biệt kêu ca về khâu tổ chức cán bộ và quy họach lãnh đạo cao cấp.
Vài năm sau đó nữa, lúc này sức khỏe của cụ tỏ ra đã yếu hơn trước rất nhiều, cụ ít đi lại hơn. Một buổi tối tôi đến thăm cụ, thấy cụ có vẻ không được khỏe, tôi không dám nói chuyện nhiều, sau khi hỏi thăm cụ vài câu tôi định đứng dậy ra về, nhưng cụ bỗng khóat tay ra hiệu bảo tôi hãy ở lại chơi và sau đó lại kéo tôi vào buồng trong. Tôi hiểu là cụ muốn trao đổi một chuyện gì đó, chắc là quan trọng hơn.
Vừa ngồi xuống là cụ hỏi ngay: mấy hôm nay cậu có theo dõi vụ Tổng công ty Tracodi mà báo chí vừa đưa tin không?
Tôi đáp: Dạ, có biết chứ ạ! Nhưng cũng chưa rõ lắm đúng sai thế nào?
Cụ lại quay sang hỏi : Thế cậu có biết cái tay Tổng Giám đốc Phan Thanh Nam là người như thế nào không?
Tôi chợt hiểu ra có điều gì đó quanh vấn đề này, thời gian trước đó đã có dư luận xôn xao quanh chuyện Phan Thanh Nam là con rơi của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, cánh cán bộ văn phòng chúng tôi đều có nghe nhưng vẫn không biết thực hư thế nào, nên cũng chỉ coi như một tin đồn nhảm.
Bỗng cụ ghé sát gần tôi và nói: Những chuyện này mà tao không nói cho các cậu thì sau này sẽ chẳng có ai được biết đến nữa.
Thế là bỗng nhiên tôi trở thành một nhân chứng để ghi nhận những sự kiện ghê ghớm thế này, những sự kiện đã gắn liền với lịch sử Cách mạng Việt nam nhưng không bao giờ được chép trong sử sách và nó là một bộ mặt thật hòan tòan khác với những gì mà nhân dân được biết về lãnh đạo Việt nam, nhất là về lãnh tụ tối cao nhất : Hồ Chí Minh, con người mà bản thân tôi cũng từng ngưỡng mộ và tôn kính từ khi còn rất bé.
Theo cụ Nguyễn Văn Linh kể thì Bộ chính trị lúc bấy giờ, (tất nhiên đứng đầu là Lê Duẩn và Lê Đức Thọ chỉ đạo, điều này thì sau này không ai là không biết), biết rằng cụ Hồ gặp những thiếu thốn và khó khăn về tình cảm cá nhân, như chuyện muốn nối lại mối tình duyên với người vợ cũ ở Trung quốc nhưng đã bị phản đối (đây là một câu chuyện có thật đã được phía Trung quốc công bố từ những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước. Về việc này tôi lại nhớ về sự kiện bài báo “Bác Hồ có vợ?” được đăng trên báo Tuổi Trẻ của tác giả Kiến Phước - Trưởng đại diện báo Nhân dân tại TP. Hồ Chí Minh, chính vì bài báo này mà sau đó Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ là Nguyễn Kim Hạnh, cũng chính là vợ ông Kiến Phước, bị mất chức. Sau này có lần đến chơi với hai vợ chồng Kiến Phước – Kim Hạnh ở trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, cũng gần khu T78, nhắc lại chuyện này họ lại buồn và phản ứng ghê lắm) . Do vậy sau đó Bộ chính trị có bí mật sắp xếp nhiều người phụ nữ khác để chăm sóc và phục vụ cụ Hồ về mặt sinh họat tính dục. Đặc biệt, từ thuở còn thanh niên cụ Hồ đã có một mối tình đầu rất đẹp với một người con gái miền Nam (sự thật này đã được nhà văn Sơn Tùng sưu tầm và công bố trong bài viết “đi tìm Út Huệ”), do vậy cụ Hồ có một ấn tượng và thiện cảm đặc biệt với những người phụ nữ Nam bộ. Biết thế nên Bộ chính trị đã chỉ đạo cho Trung ương cục miền Nam, mà lúc này Nguyễn Văn Linh là Bí thư Trung ương cục, phải kín đáo tìm kiếm trong số những cán bộ, du kích miền Nam một vài cô gái còn trẻ, đẹp để đưa ra miền Bắc phục vụ cụ Hồ và các vị trong Bộ chính trị. Thời điểm đó thì Võ Văn Kiệt đang là ủy viên Trung ương cục được cụ Nguyễn Văn Linh tin tưởng tuyệt đối và giao cho trực tiếp phụ trách nhiệm vụ đặc biệt này. Trong số vài cô gái tuyển lựa được lúc đó đang chuẩn bị bố trí bí mật đưa ra miền Bắc, có một cô còn trẻ và rất sắc sảo họ Phan. Giữa lúc đó thì tình hình chiến sự đang diễn ra khá ác liệt nên không thể đưa các cô đi ngay được và rồi không hiểu thế nào mà ông Kiệt lại quan hệ dan díu với chính cô gái họ Phan kia. Đến lúc sự việc vỡ lở thì cô gái đã có thai được mấy tháng rồi. Thế là cô ta phải ở lại và cái bào thai đó chính là vị tổng Giám đốc Tracodi: Phan Thanh Nam sau này.
Nghe đến đây tôi cảm thấy vô cùng sửng sốt và bỗng thấy rùng mình hết cả người. Rõ ràng người đang kể ra những sự việc đó là một người đã từng giữ trọng trách cao nhất trong Đảng cộng sản Việt nam, một người trong số vài ba người được biết rõ nhất, chính xác nhất về câu chuyện này, một người trong số vài ba người hiếm hoi biết được những chuyện thâm cung bí sử nhất trong Trung ương Đảng cộng sản, một người mà cái tuổi đã vượt quá ngưỡng “cổ lai hy” rồi . Như vậy không thể là nói thiếu chính xác hoặc vô căn cứ được, càng không thể là nói xấu tổ chức Đảng và lãnh tụ được. Như vậy những chuyện tày trời kia là có thật ư?
Tôi đang bần thần như người ngủ mê và còn chưa biết phải nói thế nào, cụ Linh lại nói tiếp: … cũng không phải chỉ riêng có Sáu Dân đâu (bí danh của Võ Văn Kiệt), mấy ông tướng nhà ta cũng đầy con rơi ra đấy, còn thằng Ba Dũng là con Nguyễn Chí Thanh, rồi thằng Trần Nam là con Trần Văn Trà hiện đang làm bên Học viện lục quân ấy.
Thế là cụ lại kể cho tôi biết thêm những sự thật khác.
Theo cụ Nguyễn Văn Linh thì trong thời gian tướng Nguyễn Chí Thanh làm Bí thư liên khu ủy khu IV khỏang từ năm 1948 đến 1950 đã có quan hệ với một cán bộ phong trào ở đây và sinh ra Nguyễn Tấn Dũng, và cụ còn cho biết là sau Nguyễn Tấn Dũng vẫn còn một người em trai nữa cũng là con của tướng Thanh.
Còn tướng Trần Văn Trà thì có quan hệ với một người phụ nữ quê ở miền Bắc (hình như là họ Hòang, điều này tôi không còn nhớ rõ) rồi sinh ra Trần Nam, cũng là một sỹ quan quân đội đang công tác tại Học viện lục quân Đà lạt.
Về Trần Nam thì hồi đó tôi không hề được biết một thông tin liên quan nào, chưa hề nghe đến danh tính. Rất gần đây tình cờ đọc báo về vụ công ty Rusalka của siêu lừa Nguyễn Đức Chi rồi hỏi thăm cán bộ ở dưới mới được biết Trần Nam chính là giám đốc công ty Lâm Viên thuộc Học viện lục quân - Bộ quốc phòng, có liên quan đến vụ án này.
Sau buổi tối hôm ở nhà cụ Nguyễn Văn Linh ra về tôi bàng hòang và băn khuăn nhiều lắm. Như vậy những thứ được gọi là tư cách, đạo đức, mẫu mực của các lãnh đạo cao cấp của Đảng ta thật ra chỉ là những thông tin tuyên truyền thôi ư? Và những kẻ bày ra những trò này chắc cũng không ngòai mục đích nhằm thao túng cụ Hồ và thao túng cả Bộ chính trị? Vậy thì đã có biết bao cô gái trẻ đã bị đánh mất tuổi thanh xuân và sự trinh trắng ở đó, và để đảm bảo tuyệt đối bí mật những thông tin này, dứt khóat phải có nhiều người đã bị thủ tiêu hoặc làm cho mất trí nhớ hòan tòan. Như vậy những câu chuyện đồn thổi về những bóng ma trong quảng truờng Ba đình phải chăng cũng là có thật? Thật bi thảm và khủng khiếp quá!
Bắt đầu từ câu chuyện đó nên sau này tôi đã cố tìm hiểu thêm những thông tin khác liên quan đến Ba Dũng.
Khỏang năm 2000, trong cuộc trò chuyện với một thiếu tướng Quân đội đã nghỉ hưu có quan hệ khá thân thiết với tôi, ông này có thời gian đã công tác tại liên khu IV và V, ông ta cũng lại khẳng định với tôi rằng Nguyễn Tấn Dũng chính là con của Nguyễn Chí Thanh. Hiện nay vị tướng này vẫn còn sống và là ủy viên của Hội cựu chiến binh Việt nam, để tránh gây phiền phức cho ông nên tôi không dám nêu danh tính cụ thể lên ở đây
Tôi đã tìm xem trong số những tài liệu lưu ở văn phòng có liên quan đến Nguyễn Tấn Dũng nhưng không thấy lộ ra chi tiết nào nói về chuyện này. Thế nhưng nhìn vào lý lịch và quá trình công tác của Ba Dũng rõ ràng có những điều bí ẩn sau đó. Ông ta chỉ là một cán bộ tầm trung bình, không có chuyên môn nghiệp vụ (thật ra được đào tạo làm y tá quân đội), trình độ văn hóa thấp, chưa được đào tạo cơ bản chính quy, không có thành tích đặc biệt, không có năng khiếu gì xuất chúng, thế nhưng lại có quá trình thăng tiến nhanh vượt bậc(?)
Sau này, trong những lần làm việc với Nguyễn Tấn Dũng tôi lại càng thấy rõ những điều đó hơn và càng thất vọng rất nhiều. Quả là ông ta là một người năng lực rất kém. Về hình thức bề ngòai, từ trước đến nay ít có lãnh đạo Việt nam nào có được dáng dấp và khuôn mặt sáng láng như Ba Dũng, cái hình thức đó rất dễ làm cho những ai không biết tưởng rằng đó là một người rất thông minh, nhanh nhẹn. Thật ra tương phản với hình thức sáng láng đó là một não trạng rất tối tăm, dốt nát. Hồi mới về Trung ương có những lần nghe ông phát biểu mà mọi người đều không hiểu ông định diễn đạt điều gì, rất lủng củng, tối nghĩa, lại lúng túng, cụt lủn. Nhiều lần tham dự những cuộc họp do Ba Dũng chủ trì, tôi thấy ông ta không dám phát biểu gì, chỉ ngồi nghe các cơ quan cấp dưới phát biểu sau đó ông ta cũng chẳng dám có ý kiến kết luận gì cả. Phải trải qua năm, sáu năm “thực tập” ở cái ghế Phó thủ tướng thì ông ta mới tỏ ra là tự tin, biết chủ trì những cuộc họp lớn của cơ quan Đảng, Chính phủ, nhưng vẫn chỉ là cái kiểu nói lúng túng, nước đôi, nói hùa theo các ý kiến khác chứ không thấy tự tư duy được điều mới mẻ cả. Mặc dù có cả một cơ quan tham mưu giúp việc rất đồ sộ “mớm” cho từng văn bản, từng câu chữ nhưng mỗi lần phải “nói vo” anh ta đều phát biểu rất khó khăn, không có đầu đuôi gì cả. Suốt cả quá trình dài là người đứng đầu Chính phủ và phụ trách tất cả những mảng quan trọng nhất nhưng ông ta chưa làm được một việc gì đáng kể. Đặc biệt, Ba Dũng rất dốt ngọai ngữ, trong cuộc họp mà phát biểu những từ gì tiếng Anh thì tòan nói sai hoặc nói lung tung cho qua. Một con người năng lực yếu kém như vậy mà lại lên đến chức Phó thủ tướng, và nay là Thủ tướng Chính phủ thì quả là không hiểu nổi? Quả là có một bí ẩn khủng khiếp!
Một dịp may khác ngẫu nhiên đến để tôi được kiểm chứng thêm lời nói của cụ Nguyễn Văn Linh. Đó là khỏang năm 2001, trong một lần tiếp xúc với lãnh đạo TP. Hồ Chí Minh tại ủy ban thành phố có một vị khách đến làm việc theo lịch đã hẹn, và tôi được giới thiệu người khách đó là Tư Thắng (Nguyễn Tiến Thắng), em ruột Ba Dũng. Người này nhìn bề ngòai giống hệt Ba Dũng, từ chiều cao, dáng người đến nét mặt, mái tóc và kể cả giọng nói, thậm chí kể cả cử chỉ, dáng điệu (Ba Dũng hay có thói quen hất cằm và khuôn mặt ra phía trước). Tư Thắng giống Ba Dũng đến mức chỉ nghe giới thiệu là có thể tin ngay rồi, chỉ khác một chút là nước da đen hơn Ba Dũng một chút và khuôn mặt có vài vết rỗ. Riêng về cách ăn mặc thì ngược hẳn với ông anh, phóng khóang tự do, thể hiện là người không làm việc trong cơ quan chính quyền. Có lẽ đã nghe tên tôi từ trước, Tư Thắng chủ động tự giới thiệu trước và đưa danh thiếp có số điện thọai cho tôi (tôi vẫn còn giữ danh thiếp ấy và số điện thọai di động là 090845846, lúc ấy ĐTDĐ chỉ có 9 con số, hiện nay đều đã thêm số 3 nên sẽ là 0903845846), sau đó Tư Thắng còn mời tôi lúc nào rảnh rỗi thì đến chỗ anh ta chơi.
Vì muốn tìm hiểu kỹ sự thật, có một buổi chiều sau giờ làm việc tôi đã lững thững đi bộ đến chỗ Tư Thắng. Theo địa chỉ Tư Thắng cho tôi biết thì đó là một căn nhà mặt tiền đường 3/2, gần ngã tư Cao Thắng (phía bên Nhà hát Hòa Bình), đó là một ngôi nhà lớn, vị trí rất đẹp, nhưng sau này tìm hiểu ra tôi mới được biết Tư Thắng có rất nhiều đất đai và biệt thự ở khắp các tỉnh Nam bộ, ngôi nhà này cũng chỉ là chỗ đi lại mà thỉnh thỏang ở Sài gòn Tư Thắng mới ghé qua. Chính vì Tư Thắng muốn nhờ tôi giới thiệu thêm với một số lãnh đạo để giúp cho các công việc làm ăn của anh ta, tôi mới được biết là có rất nhiều công ty nằm dưới tay anh ta, đa phần là công ty TNHH. Các công ty này đều chỉ dựa vào thế lực và các mối quan hệ của Ba Dũng để tham gia vào rất nhiều lãnh vực khác nhau như: tài chính, ngân hàng, bất động sản, thương mại, xây dựng, tham gia các dự án nhà nước… Điều làm tôi quan tâm nhất là anh ta có quan hệ với rất nhiều người Đài Loan, đặc biệt trong mạng lưới các chân rết của Tư Thắng có một ngân hàng Đài loan họat động chui tại Việt nam là First China Bank (một đàn em tin cậy của ông ta được giao phụ trách việc này cũng tên là Dũng có số ĐTDĐ là 0913950661). Như vậy có thể hiểu được đây chính là những “sân sau” của Ba Dũng, và để tránh đụng chạm với các thế lực khác cạnh tranh, anh em ông Ba Dũng đã nhằm vào địa bàn họat động chủ yếu ở miền Trung và Nam bộ, sau đó việc rửa tiền và chuyển ngân lậu được thực hiện qua ngả Đài loan. Liệu có thế lực nào khác và bàn tay của cơ quan tình báo Đài loan nhúng vào những chuyện này không? Chưa ai biết được chuyện đó!
Như vậy, đường đi và vị thế của ông tân thủ tướng Việt nam quả là có một quá trình đầy bí ẩn, đầy những bàn tay sắp đặt, chắc chắn đứng đằng sau ông ít nhất còn có hai người em là Nguyễn Tiến Thắng và Nguyễn Chí Vịnh (tổng cục trưởng Tổng cục tình báo quân đội, con trai chính thức được thừa nhận của tướng Nguyễn Chí Thanh) để lo thu xếp mọi việc từ tài chính đến an ninh chính trị.
Lại cũng dễ hiểu khi con đường quan lộ của Nguyễn Tấn Dũng rộng mở song hành với sự thao túng và lộng quyền của Tổng cục hai trong tay Nguyễn Chí Vịnh (sự lộng quyền này, trong mấy năm gần đây có rất nhiều cán bộ cao cấp và cán bộ lão thành đã phản ánh đến các cơ quan Đảng). Nó là hai mệnh đề luôn bổ sung và giải nghĩa cho nhau. Từ mệnh đề đó có thể giải đáp được rất nhiều những câu hỏi khác. Sự liên quan và ràng buộc này nếu nhìn trên góc độ thực tế chắc chắn đã và sẽ gây ra những ảnh hưởng xấu đến tương lai của đất nước. Bởi vì sự bè phái và những âm mưu thâu tóm quyền lực là những nguyên nhân lớn nhất gây nên đổ vỡ tan rã trong Đảng, đây là điều mà Hồ Chí mInh đã cảnh báo từ rất sớm. Trong thực tế chế độ ta chỉ chấp nhận một Đảng duy nhất lãnh đạo, những chia rẽ và yếu kém trong Đảng dứt khóat có nguy hại đến sự phát triển của đất nước, đến đời sống nhân dân. Nhất là trong tình hình hiện nay hai căn bệnh lớn nhất tồn tại trong Đảng đang bị xã hội lên án rất gay gắt và là nguy cơ thật sự , đó là tham nhũng và tranh giành quyền lực.
Nếu những căn bệnh này còn tồn tại, không được giải quyết triệt để, sự tan rã chế độ sẽ là tất yếu. Rồi tập đòan Dũng - Thắng - Vịnh sẽ đưa đất nước ta đến bờ vực thẳm nào?
Những sự việc cụ Nguyễn Văn Linh đã kể lại cho tôi chắc chắn cũng phải còn ít nhất là một vài người khác được biết, thế nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai dám công khai nêu lên. Trước thực trạng đầy bất ổn của tình hình chính trị đất nước cùng với tấm lòng cảm mến và kính trọng cố Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, tôi nhận thấy chính mình phải có trách nhiệm nói ra những điều này, tôi xin hòan tòan đảm bảo về tính trung thực và chính xác của sự việc này. Tôi cũng mong rằng sau khi sự thật này được đưa ra ánh sáng thì sẽ có thêm nhiều bằng chứng khác của các vị lão thành Cách mạng, của những ai có may mắn được biết đến những sự việc trên sẽ bổ sung đầy đủ hơn để bạch hóa hòan tòan những bí ẩn này.
Thứ nữa, tôi muốn thông báo đến giới trẻ, những người chủ tương lai của đất nước được biết rằng: có rất nhiều những sự thật mà các bạn không có cơ hội được biết đến, mà lẽ ra trong xã hội hiện đại truyền thông đa phương tiện ngày nay các bạn cần phải biết tất cả những sự thật, những điều trắng đen rõ ràng để tự xây dựng cho mình những tư duy sống, những quan điểm tự nhiên chứ không phải những ý thức hệ bị cưỡng bức, những tư tưởng bị chỉ đạo.
Cuối cùng, tôi muốn gửi thông tin này đến tất cả mọi người dân với mong muốn rằng nhân dân chúng ta đều càng ngày càng được cởi mở hơn trong tiếp nhận thông tin, tiếp nhận sự thật. Những sự thật lịch sử cần phải được tôn trọng và dần dần cần được giải mã trước công chúng. Những sự việc gây ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước cần phải được minh bạch và công khai. Từ đó mỗi người dân cần có thái độ và đóng góp trách nhiệm của mình một cách rõ ràng trước những điều hệ trọng của đất nước. Nhân dân cần phải thay đổi thói quen chấp nhận để đời sống chính trị bị lệ thuộc bởi một cá nhân nào, một đảng phái nào, hay một thể chế nào, một chính phủ nào, mỗi người phải có quyền và nghĩa vụ tự quyết định cho riêng mình trong một xã hội văn minh, dân chủ.
Hà nội ngày 9 tháng 10 năm 2006
----- O -----ửi vào
tuynhdurac wrote on Dec 13, '09
Vấn an sức khoẻ bác Tô Hải. Mỗi bài của bác là một nguồn thông tin to sù sụ, những kiến giải rất có tính chính kiến.Cái đà này thì quan nước ta mục ruỗng cả rồi thưa bác. Có lẽ cũng không còn xa, hy vọng trong vòng 10 năm nữa, dân ta sẽ được mở mắt với nhiều sự thật hơn.
pgtmedu wrote on Dec 13, '09, edited on Dec 13, '09
Tô Hải có hèn không?
Ngô Nhân Dụng

Tôi đã đọc hết cuốn hồi của Nhạc sĩ Tô Hải. Hơi tiếc, vì ông viết ngắn quá; chỉ có hơn 500 trang giấy in. Vừa đọc vừa tiếc. Vì có lúc đang theo ông qua những đoạn đường, trong bụng chờ sắp được nghe ông kể tiếp một chuyện đang nói nửa chừng, thì ông lại nhảy sang chuyện khác. Tiếc, và trách tác giả không để thêm thời giờ kể rõ ngọn ngành cho người đọc biết thêm. Nhưng khi nghe Tô Hải giải thích trong cuộc phỏng vấn với Ðinh Quang Anh Thái (sắp đăng trên báo này) thì hiểu tại sao. Tô Hải không có ý kể câu chuyện cuộc đời mình. Ông bảo, trong cuốn sách này, “tôi chủ ý chỉ viết về cái hèn của tôi thôi.”

Như vậy thì hiểu được, vì tên cuốn sách đầy đủ là “Hồi Của Một Thằng Hèn,” như những lời thú tội về cái hèn của mình, một cái hèn đeo mãi trên một con người, kéo dài hơn nửa thế kỷ. Ðến năm gần tuổi 70, con người đó mới chợt thấy phải kể lại mình đã sống hèn như thế nào, và bắt đầu thú nhận.

Một điều cảm động, là tác giả muốn thú tội với thân phụ của ông trước hết. Vì trước khi ông bỏ nhà đi rồi gia nhập đảng Cộng Sản vào năm 17 tuổi, cụ thân sinh đã bảo thẳng người con trai lớn đó là đã “bị Cộng Sản nó lừa.” Không những thế, cụ còn dọa mai mốt có trốn cộng Sản chạy về nhà thì cụ sẽ đuổi đi, không nhận làm con nữa. Cả cuộc đời hai lần Tô Hải mong được gặp lại cha mẹ và các em, một lần năm 1954 khi trở về Hà Nội, và lần sau năm 1975 khi tìm vào Sài Gòn.

Cuối cùng thì ông chỉ gặp lại cụ thân sinh trên những trang giấy của cuốn hồi này. Ông đã kể lại một đời sống cam tâm chịu hèn không phải của riêng ông mà còn bao nhiêu những người trí thức bị trói buộc trong guồng máy “chuyên chính vô sản” nên họ đành phải làm tay sai cho đảng Cộng Sản.

Cuốn hồi kể biết bao nhiêu câu chuyện như một bức bích họa cho thấy tấm thảm kịch đổ lên đầu dân tộc Việt Nam trong thế kỷ trước, nó hủy hoại nền tảng đạo lý trong xã hội và làm tê liệt lương tâm của từng cá nhân.

Tai họa đó là do cách cai quản con người đã được Stalin sáng chế và Mao Trạch Ðông biên cải cho thích hợp với văn hóa phong tục Á Ðông, rồi được Hồ Chí Minh hết lòng áp dụng nước ta. Ðó là một guồng máy kiềm thúc, cai quản, ràng buộc đó đã biến hàng triệu con người trở thành những tên hèn, ngay cả những người đóng vai kiểm soát những người khác.

Có một đoạn chúng ta không thể nào quên, là năm 1956 khi Tô Hải đi “liều mạng” trở về Thanh Hóa tìm “cứu đứa con trai.” Hai vợ chồng ông đều phải đi làm công tác văn nghệ với quân đội trong thời kháng chiến cho đến sau khi hòa bình, cho nên họ đã gửi đứa con thứ hai này cho ông bà ngoại nuôi. Ông kể,

“Gia đình vợ tôi chẳng có một tấc đất nào, nhưng bị đẩy lên... (hàng) địa chủ.”

Trong thời gian cải cách ruộng đất đó, các cố vấn đã chỉ thị mỗi làng phải có mấy phần trăm là địa chủ, mấy phần trăm là phú nông, bao nhiêu là trung nông, vân vân, đúng như tỷ số theo thống kê từ bên Trung Quốc đã làm. Nếu một làng không đủ người đúng tiêu chuẩn vào mỗi hạng thì những người ở hạng dưới được “đôn lên” hạng trên.

Nhưng thân phụ bà Tô Hải là cụ Nguyễn Ðăng Quỳ vốn không phải là địa chủ, cũng không phải người ở vùng quê Thanh Nghệ này. Ông đã đi theo Nam Bộ Kháng Chiến chống Pháp. Sau đó ông đã bỏ tất cả gia sản ở miền Nam đưa gia đình chạy ra Bắc, sống ở thành phố Vinh.

Tô Hải kể, “Khi Vinh bị tiêu thổ kháng chiến, ông mua mua một mảnh vườn sát chân núi Diễn Châu.”

Nhưng Ðội Cải Cách đã “lôi ông già ra đấu,” họ tra hỏi ông tại sao mua đất, làm vườn ở nơi không phải quê quán mình, “Có phải để bóc lột nông dân hay không?” Họ đặt ra những lời kết tội bịa đặt khác, mà tác giả viết, “Tất cả lý lẽ đưa ra chỉ nhằm mục đích chiếm bằng hết những gì có thể chiếm: Giường tủ, bàn ghế, quần áo, mâm đồng, chậu thau, bát đĩa, ấm chén,... Phải kiếm cho ra một cớ gì để trấn lột công khai. Thôi thì chụp cho (ông cụ) cái mũ ‘kẻ thù giai cấp’ là xong.”

Sau khi bị cướp mất hết, từ cái quần cho đến cái bát đã mẻ, cả gia đình cụ Nguyễn Ðăng Quỳ bị giam tại chỗ ở chân núi, chỉ còn cách sống bằng ăn rau, lá kiếm được trên núi, trong cánh đồng. Hình phạt này là cách bắt những người bị tố chết đói hoặc tự tử. Nhiều người đã tự tử.

Gia đình ông cụ có hai con trai và một con rể (tức Tô Hải) đi bộ đội đánh nhau với Pháp. Khi cụ ông bị đem đấu tố thì Tô Hải và một người con trai của cụ đều biết nhưng không ai dám về thăm bố. Họ phải “dứt khoát với kẻ thù giai cấp” để bảo toàn mạng sống của chính họ và gia đình nho nhỏ của họ.

Nhưng vợ chồng Tô Hải còn đứa con bé gửi ông bà ngoại, đứa bé cũng đang nằm trong “vòng vây của những ông bà nông dân.” Họ phải cứu lấy con! Tô Hải may mắn nhờ một người bạn cũ giúp, ông này là một cán bộ lớn thuộc Ðoàn Ủy Cải Cách Ruộng Ðất. Người bạn nhân danh chức vụ đó viết một tấm giấy ra lệnh tên địa chủ Nguyễn Ðăng Quỳ phải trả cho “Ông bộ đội Tô Ðình Hải” đứa con trai của ông đã gửi ở nhà tên địa chủ dù không có họ hàng thân thích gì hết.

Tô Hải kể, “Sáng sớm chưa rõ mặt người, tôi thấy bố vợ tôi mặt mày sưng vù, răng cửa rụng gần hết vì bị đánh, mang tới trụ sở một thằng bé, không, một cái xác trẻ con gầy guộc xám ngoét. Ðó là thằng con yêu quý của tôi. Nó chỉ còn thở thoi thóp sau bảy ngày chỉ sống nhờ những lá rau lang, mà ông bà ngoại ngắt về từ mấy luống khoai trồng trước nhà, mớm cho.... Tôi cắn răng ôm lấy con, không kịp nói một lời an ủi bố vợ. Vì các ông bà nông dân đã đuổi quầy quậy ngay sau khi ông trao trả cháu ngoại...”

Cảnh ông ngoại trả cháu cho bố nó mà không được dặn dò, thăm hỏi một câu; người con rể không dám nói một lời cảm ơn bố vợ; đó là hình ảnh người đọc không thể nào quên được.

Cả xã hội Việt Nam đã phải sống với nhau như vậy trong những năm “long trời lở đất” khi Hồ Chí Minh quyết tâm theo đường lối cách mạng của Mao Chủ Tịch. Chính Tô Hải đã soạn một bản nhạc ca tụng Hồ Chí Minh lấy nền dựa trên giai điệu của bài Ðông Phương Hồng mà bên Trung Quốc dùng để ca ngợi Mao Trạch Ðông!

Liệu ai trong chúng ta có can đảm hành động khác với Tô Hải trong khung cảnh đó? Có ai nhất định phải sống ngay thẳng, sống có đạo nghĩa, không chịu sống hèn hạ từ bỏ cả cha mình hay không? Không biết được. Người không sống trong guồng máy kìm kẹp tàn bạo của Stalin thì không thể biết mình sẽ ứng xử như thế nào cho xứng đáng làm người. Người bạn giúp Tô Hải tấm giấy giới thiệu cho đi “đòi con” chính anh ta sau này cũng bị khai trừ khỏi đảng Cộng Sản, và “khai trừ khỏi... mặt đất” khi bị thất sủng.

Nhưng chúng ta có thể biết chắc là nhạc sĩ Tô Hải không hèn. Ông đã dành hàng chục năm cuối của cuộc đời kể tội chính mình. Ông nằm trên giường bệnh nhưng vẫn vào mạng lưới Internet, trở thành người giữ blog lớn tuổi nhất Việt Nam, nêu gương sáng cho lớp thanh niên. Thông điệp ông gửi cho giới trẻ, cho đồng bào, cho cả những người từng là đồng chí của ông còn trong đảng Cộng Sản, là: Chúng ta không được phép sống hèn nữa. Thế giới đã thay đổi. Phải trở lại làm người!

Phải can đảm phi thường thì một người ở tuổi 83 mới làm được công việc đó. Nhất là trong lúc guồng máy di sản của Stalin và Hồ Chí Minh tuy đã xộc xệch sắp tàn nhưng vẫn còn ngự trị trên đất nước chúng ta. Tô Hải đã thú tội với thân sinh ông. Với nhạc phụ ông. Bao giờ thì những người trong cả guồng máy kìm kẹp trên cũng biết ăn năn thú tội?

Ngô Nhân Dụng
Người Việt

Bookmark


đầu trang | In | Email

Ý kiến độc giả
Góp ý kiến cho bài này

Trong sự tôn trọng sự khác biệt ý kiến của mọi người, trang web đảng Việt Tân mong mỏi đón nhận mọi ý kiến góp ý của độc giả trong tinh thần xây dựng, đối thoại, hòa nhã, tôn trọng và tích cực. Chúng tôi xin từ chối những ý kiến có tính cách đả phá, khích bác, chửi bới, sử dụng từ ngữ bất lịch sự.

12/06/2009 @ 03:10

To Hai ngay xua o mien Bac! Va Pham Duy ngay nay hoi huong ve mien Nam de song! Co gi khac voi nhau trong cau CHET VINH CON HON SONG NHUC ???

Cac dang vien CSVN van con song phay phay nhu nhung con dia hut mau dan thi ai la nguoi "hoa kiep"cho chung ....???

- Vietkieu

12/06/2009 @ 07:49

Stalin và Hitler - sự không trọn vẹn của tạo hóa khi lập sinh. Hồ Chí Minh, sự thiếu thốn cùng cực về nhân phẩm.

- toan005d

12/06/2009 @ 14:48

Chưa đọc quyển hồi này, chỉ đọc phần ông Ngô Nhân Dụng trích đoạn nói về Cải cách ruộng đất năm 1956 ở miền Bắc và câu chuyện thương tâm của nhạc phụ bác Tô Hải và "chuyến công tác cứu con ruột", tôi đã thấy phẫn nộ và bất nhẫn quá rồi. Đảng CSVN còn nợ nhân dân Việt Nam một lời xin lỗi về chính sách tàn độc du nhập từ "người anh em núi liền núi, sông liền sông" này.

Thật ra, tôi cũng biết chắc là sẽ không bao giờ có chuyện xin lỗi kiểu này. Nếu họ biết lỗi, thì đã không có chuyện bán Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Quốc. Nếu họ biết lỗi, tàu TQ đã không dám ngang nhiên bắn giết ngư dân Thanh Hóa gần 4 năm trước, không bắt bớ trù dập thanh niên sinh viên biểu tình chống TQ, cô Thanh Nghiên không phải ngồi tù như hiện nay.

Nếu ai để ý, sẽ thấy đảng CSVN như một thằng bé không xương, không tự đứng một mình được. Lúc nào cũng cần một chỗ dựa: Liên Sô, Tàu, Đông Âu, rồi lại Liên Sô, và bây giờ trở lại thần phục Tàu.

Cám ơn bác Tô Hải đã vạch mặt kẻ gian cho bàng dân thiên hạ rõ hơn nữa.

- nguyễn phan
tnguyen187 wrote on Dec 13, '09
Chào bác Tô Hải.

Đọc các bài viết của bác đã nhiều, nhưng giờ mới cảm ơn bác lần đầu.
Hiện tai trên Talawas đang có bài trả lời phỏng vấn của ông việt kiều Nguyễn Hữu Liêm. Bác có thể cho ý kiến về phần trả lời của ông Liêm được không?
Nếu không tiên viêt cho Talawas thì bác viết tại blog của mình, sau đó mọi người sẽ link qua bên này.

Mong bác thực hiện khẩu hiệu của đại tướng Võ Nguyên Giáp: Sống (lâu) là chiến thắng!

Cảm ơn Bác (viết hoa) nhiều.

Arthur Nguyen
hothey wrote on Dec 13, '09
@binhnguyenthihoa, bài của ông Hoàng Dũng tôi đã được tham khảo cách đây vài năm, thật ra không cần kiểm chứng!. Một người có ít nhiều kinh nghiệm trên con đường „quan lộ“ ở CHXHCNVN thì cũng có thể nghiệm ra được sự thăng quan-tiến chức của Nông Đức Mạnh,Nguyễn Tấn Dũng,Nguyễn Chí Vịnh v.v…trong một chế độ mà cái văn hóa „bày đàn-băng đảng“ là đỉnh cao trí tuệ. So sánh (so sánh là khập khễnh) với ông HCM : (Tăng Tuyết Minh, Nông Thị Xuân v.v…), sự vắng mặt của Nguyễn Ái Quốc ( bị bệnh lao rất nặng ở HongKong) từ 1932-41 và trở về của HCM trong tinh thần hồ hởi hút thuốc lá, so sánh chử viết đơn xin học „trường thuộc địa“ và bản Di Chúc, những điều vô cùng sơ đẳng để mặc định một sự kiện „nguyên nhân của mọi nguyên nhân“. Cám ơn Bác TH cho sử dụng diển đàn
mongcaicamau wrote on Dec 13, '09
Ngây thơ chính trị, hay giả vờ ngây thơ?
Lảng tai, hay lảng trí?
Thiệt muốn đặc mấy câu hỏi này với nhà trí thức VK Nguyễn Hữu Liêm. Không biết Ông có nghe nhầm "Tiếng còi hú ĐỐI PHÓ" của ĐCSVN đang rú lên từng tiếng một, thành "Tiếng còi hú THÂN THIỆN" không nửa??
hothey wrote on Dec 14, '09
Vừa mới nhận bài này, xin được tham khảo ý kiến Bác TH với kinh nghiệm sống dạn-dày.
Âm mưu khống chế hoàn toàn Việt Nam của Trung Quốc

Bài viết này tôi xin được viết với tất cả tấm lòng đối với quê hương đất nước, tôi viết vì lo ngại cho vận mệnh của dân tộc đang rơi vào cảnh lâm nguy. Tôi viết để kêu gọi mọi người dân Việt Nam cho dù theo chủ nghĩa nào, hay ở đất nước nào đi nữa cũng phải quan tâm đến vận mệnh của dân tộc vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của chúng ta và con cháu chúng ta.
Pha Lê Việt Nam
14.12.2009

Kể từ sau sự kiện Trung Quốc chiếm đóng một phần Quần Đảo Trường Sa của Việt Nam năm 1988, trong những năm gần đây, vấn để hải đảo biên giới khiến quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Trung Quốc trở nên căng thẳng một cách đáng lo ngại. Tuy quan hệ ngoại giao căng thẳng nhưng quan hệ giữa hai Đảng Cộng Sản Việt Nam và Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn nồng ấm một cách lạ thường, Trung Quốc tiếp tục dành được nhiều dự án lớn, trọng điểm quốc gia, trong đó có dự án Bauxite Tây Nguyên, dự án xây dựng các nhà máy điện, xí nghiệp, cải tạo hệ thống cống thoát nước… Đặc biệt gần đây Trung Quốc còn hỗ trợ Việt Nam xây dựng túc xá ở học viện chính trị & hành chính Hồ Chí Minh, Cung hữu nghị Việt Trung.

Trong bối cảnh căng thẳng giữa hai nước khi ngư dân Việt Nam liên tục bị Hải Quân Trung Quốc sách nhiễu trên biển Đông, tàu Việt Nam thường xuyên bị “Tàu lạ” đâm chìm ngay trên lãnh thổ Việt Nam. Các trang mạng, báo chí chính thống của Trung Quốc liên tục khiêu khích, kích động đòi chiến tranh với Việt Nam, Hải Quân Trung Quốc thường xuyên công khai vi phạm lãnh hải Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa đặc biệt Trung Quốc còn xúc tiến việc thăm dò khai thác dầu khí tại những vùng biển đang tranh chấp thì mối quan hệ nồng ấm giữa hai Đảng Cộng Sản Việt Nam và Đảng Cộng Sản Trung Quốc rõ ràng là không được bình thường.

Nếu nói rằng hai Đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc chỉ “bằng mặt mà không bằng lòng” thì thiếu thuyết phục vì một nước lớn như Trung Quốc chẳng có lý do gì để phải “nể mặt” một nước nhỏ như Việt Nam. Và một mối quan hệ hình thức bề ngoài thì không thể giúp cho Trung Quốc liên tiếp dành được nhiều dự án quan trọng như dự án Bauxite Tây Nguyên; nếu Đảng Cộng Sản Việt Nam không bằng lòng với Đảng Cộng Sản Trung Quốc thì không thể nào họ lại không đề phòng sự xâm nhập của Trung Quốc vào một khu vực chiến lược quan trọng như Tây Nguyên, không đề phòng việc giao cho Trung Quốc thi công những công trình, những dự án lớn trên khắp nước Việt Nam. Rõ ràng là bất chấp sự bá quyền của Trung Quốc Đảng Cộng Sản Việt Nam đã nhượng bộ một cách thái quá, bất thường đến mức tỏ ra nhu nhược mất hết tinh thần độc lập của dân tộc.

Nhiều nhà khoa học và giới trí thức cũng như các cán bộ lão thành Cách mạng đã bày tỏ mối lo ngại sâu sắc về sự ảnh hưởng của Trung Quốc đối với Việt Nam trên tất cả các lĩnh vực nhưng chính quyền Đảng Cộng Sản đã làm ngơ và thậm chí ảnh hưởng của Trung Quốc ngày càng mạnh mẽ, to lớn và sâu đậm hơn. Từ đây có một câu hỏi lớn được đặt ra? Trung Quốc với tư tưởng bá quyền từ hàng ngàn năm nay muốn thôn tính Việt Nam và họ luôn coi Việt Nam là một phần lãnh thổ của họ đã bị tách ra điều này hầu như người dân Việt Nam nào cũng biết huống chi là tầng lớp lãnh đạo, vậy vì lý do gì mà những người lãnh đạo đã không ngăn cản ảnh hưởng của Trung Quốc mà thậm chí họ còn tiếp tay cho Trung Quốc? Phải chăng Trung Quốc đã khống chế được một bộ phận lãnh đạo trong chính quyền Việt Nam? Và Trung Quốc đã khống chế được lĩnh vực nào của Việt Nam từ việc bành trướng ảnh hưởng của họ trong thời gian vừa qua?

Bài viết này tôi xin được viết với tất cả tấm lòng đối với quê hương đất nước, tôi viết vì lo ngại cho vận mệnh của dân tộc đang rơi vào cảnh lâm nguy. Tôi viết để kêu gọi mọi người dân Việt Nam cho dù theo chủ nghĩa nào, hay ở đất nước nào đi nữa cũng phải quan tâm đến vận mệnh của dân tộc vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của chúng ta và con cháu chúng ta. Có lẽ những nhận định trong bài viết của tôi không hoàn toàn chính xác vì những quan điểm chủ quan của tôi nhưng tôi nghĩ nó sẽ không trở nên dư thừa khi những cảnh báo về một cuộc chiến tranh ra giữa Việt Nam và Trung Quốc không thể nào không xẩy trong tương lai, chỉ có điều chưa ai rõ nó sẽ diễn ra như thế nào mà thôi!

Trở lại vấn đề Trung Quốc đã khống chế Việt Nam, vậy Trung Quốc đã khống chế được lĩnh vực gì của Việt Nam và nếu xẩy ra chiến tranh thì việc khống chế lĩnh vực đó giúp ích gì cho Trung Quốc?

1) Lĩnh vực tư tưởng văn hóa:

Sự xâm lấn của các văn hóa phẩm Trung Quốc như phim truyện, điện ảnh đã từ lâu luôn trở thành vấn đề bức xúc của dư luận dẫn đến tình trạng người Việt Nam giỏi sử Trung Quốc hơn sử Việt Nam, người Việt Nam thần tượng các anh hùng vua chúa Trung Quốc hơn cả các anh hung vua chúa Việt Nam. Những điều đó không tai hại hằng việc học sinh thanh niên Việt Nam tập trung chơi game Online Trung Quốc như một trào lưu, đến nỗi nhà nhà chơi game, người người chơi game; điều này thật sự hết sức tai hại khi tuổi trẻ Việt Nam bị game Trung Quốc đầu độc mà bỏ bê trách nhiệm học tập, trách nhiệm quan tâm đến xã hội, đất nước. Thậm chí một số công ty game như VinaGame có các nhà đầu tư Trung Quốc đứng đằng sau còn cấm dung những từ “Hoàng Sa hay Trường Sa” trong các game và mạng xã hội của họ.

Báo chí thì hoàn toàn bị khống chế khi viết về Trung Quốc, điển hình là cuộc chiến tranh biên giới 1979 báo chí Việt Nam hầu như hoàn toàn im lặng trong khi báo chí Trung quốc vẫn kỷ niệm cuộc chiến 1979 dưới nhiều hình thức, điều lạ đời ở đây là một đất nước có hàng chục ngàn người đã hi sinh để bảo vệ độc lập toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc lại không hề được tưởng nhớ đến trong khi một đất nước hi sinh hàng chục ngàn người để đi “dạy cho dân tộc khác một bài học” thì lại được tưởng nhớ như những anh hùng? Vậy công lý hóa ra thuộc về Trung Quốc chăng nên Việt Nam phải im lặng như vậy? Ngoài vấn đề Hoàng Sa Trường Sa thì những nội dung khác về Trung Quốc đều rất nhạy cảm trên báo chí Việt Nam, có nhiều nhà thơ nhà văn viết về Ải Nam Quan, tinh thần yêu nước khi xuất bản đều bị xóa đi hoặc bị đình bản như Báo Du lịch với lý do “gây tổn hại đến quan hệ ngoại giao” với Trung Quốc? Trong khi báo chí Trung Quốc chẳng bao giờ sợ gây “tổn hại quan hệ ngoại giao” với Việt Nam. Điều đáng báo động là thậm chí báo chí Việt Nam lại tỏ ra ủng hộ quan điểm của Trung Quốc như trường hợp của ông Đào Duy Quát, tổng biên tập báo điện tử ĐCSVN cho đăng tin Trung Quốc tập trận “trên biển của Trung Quốc”, nhiều tờ báo không cho rằng Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam một cách “vô ý” kỳ lạ.

2) về lĩnh vực xây dựng cơ sở hạ tầng, kinh tế:

Hàng hóa Trung Quốc xuất hiện dầy đặc ở thị trường Việt Nam làm nhiều doanh nghiệp Việt Nam bị sụp đổ. Sản phẩm Trung Quốc thì vô cùng độc hại nhưng vẫn cứ vô tư xuất sang Việt Nam dưới sự bất lực của các cơ quan chức năng. Quan trọng hơn nữa là Trung Quốc trúng thầu hầu hết các dự án lớn xây dựng các nhà máy, xí nghiệp, đường xá, hệ thống thoát nước, viễn thông, nhà máy điện, sân vận động, khu chung cư, các khu mỏ, quặng…Ngoài vấn đề chất lượng của các công trình Trung Quốc là vấn đề không cần phải bàn cãi thì ít ai nghĩ đến những âm mưu thâm độc của Trung Quốc trong các công trình mà họ thực hiện. Trong quá khứ Trung Quốc đã từng lợi dụng việc xây dựng nhà máy, xí nghiệp, đường xá để đưa tình báo vào nước ta do thám địa hình nước ta, chiếm lấy đất của chúng ta. Những bài học đó vẫn còn rất mới trong cuộc chiến 1979 vậy mà Đảng Cộng Sản Việt Nam lại để Trung Quốc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên bất chấp sự phản đối gây gắt của dư luận.

Có một sự trùng hợp khá kỳ lạ lạ sau khi cho TQ khai thác Bauxite ở Tây Nguyên ĐCSVN lại nhanh chóng thông qua việc xây dựng các nhà máy điện Hạt Nhân với kinh phí rất lớn mặc dù vẫn chưa được sự đồng tình của dư luận, điều này đặt ra một giả thuyết khai thác Bauxite ở Tây Nguyên chỉ là phụ chứ mục đích chính của dự án là khai thác quặn phóng xạ? Việc Tây Nguyên có tìm ẩn những mỏ Phóng xạ là điều rất có cơ sở vì không phải vô tình mà Pháp lại đặt Lò Phản Ứng Hạt nhân duy nhất của Việt Nam ở Đà Lạt mà không đặt ở những nơi khác. Vừa qua Tiến Sĩ Mai Thanh Tuyết cũng có đề cập đến vấn đề này trong bài “Quặng Bauxite hay quặng phóng xạ?” và trong bài cũng đề cập đến việc công ty NWT Uranium Corp. ở Toronto Canada đồng ý chia sẻ việc triển khai và khai thác quặng mỏ Uranium ở Việt Nam đồng thời vào ngày 06/08/2009 chính ông Trần Xuân Hương Bộ Trưởng Bộ Môi Trường và Tài Nguyên đã chính thức thừa nhận Việt Nam sẽ thăm dò và khai thác quặng mỏ Phóng Xạ ở Nông Sơn và ông có nhắc đến cả Lâm Đồng trong tương lai. Như vậy phải chăng Đảng Cộng Sản Việt Nam đang ầm thầm bán rẻ một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá và có giá trị về mặt quân sự là quặng phóng xạ Uranium cho Trung Quốc để đổi lại Trung Quốc sẽ cung cấp nguyên liệu cho các lò phản ứng Hạt Nhân của Việt Nam trong tương lai? Liệu âm mưu này có dừng lại ở đó hay nó còn ẩn khúc nào khác nữa?

Phải nói là giả thuyết này là rất có cơ sở vì không thể trùng hợp đến mức Đảng Cộng Sản Việt Nam thông qua việc xây dựng các nhà máy điện nguyên tử ngay sau khi đã sắp đặt yên ổn các dự án bauxite ở Tây Nguyên mà tại sao không thông qua trước hoặc đợi một thời gian sau mới đặt vấn đề xây dựng các nhà máy điện nguyên tử. Phải chăng đây mới chính là “chủ trương lớn của Đảng” mà Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phát biểu trên báo chí để nhân dân không thể bàn cãi và không thể giám sát các dự án đang diễn ra?

Sự khống chế về kinh tế còn thể hiện ở việc rất nhiều nhà đầu tư Trung Quốc đang làm mưa làm gió trên thị trường Việt Nam, góp phần với các công ty đại gia của người Hoa trong giới làm ăn người ta thường bàn tán về rất nhiều “đại gia lạ” có vốn rất mạnh họ có thể huy động vài trăm đến vài ngàn tỷ ngay khi cần đến! Đặc biệt nguồn gốc của các “đại gia lạ” này không rõ ràng chỉ biết rằng đứng đằng sau họ là các công ty ở Đài Loan và Trung Quốc. Nếu cùng hợp sức lại họ có thể tạo nên những đợt biến động giá cả ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế của Việt Nam, nhưng qua những đợt biến động giá cả vừa qua chỉ nghe báo chí nhắc đến “nhà đầu cơ” mà các cơ quan chức năng tuyệt nhiên không thể tìm ra bất cứ “nhà đầu cơ” nào âu cũng là điều khó hiểu?

3) Về lĩnh vực chính trị tôn giáo:

Về lĩnh vực chính trị và tôn giáo ĐCS Trung Quốc đã thành công khi gây áp lực lên ĐCS Việt Nam trục xuất các Tăng Ni Làng Mai tại Bát Nhã vì Thiền Sư Nhất Hạnh đã công khai ủng hộ Đức Đạt Lai Lạt Ma trong một cuộc phỏng vấn. Thiền Sư Nhất Hạnh được xem là người Phật Giáo nổi tiếng thứ nhì thế giới chỉ sau Đức Đạt Lai Lạt Ma. Năm 2005 Thiền Sư Nhất Hạnh đã về Việt Nam lập trai đàn cầu siêu điều đó chứng tỏ chính quyền Việt Nam không coi Tổ chức Làng Mai của Thiền Sư là một tổ chức chống đối, vì thế việc trấn áp các Tăng Ni Làng Mai ở Bát Nhã rõ ràng chỉ có một lý do duy nhất là cách mà Hà Nội làm vui lòng Bắc Kinh chứ không thể vô duyên vô cớ ĐCS Việt Nam lại dính vào chuyện đàn áp tôn giáo đối với vài trăm Tăng Ni chẳng làm gì bất lợi với họ cho thêm chuyện rắc rối.

Thời gian gần đây không có nhiều bằng chứng về áp lực của Trung Quốc trong quan hệ đối ngoại với Việt Nam, tuy nhiên nếu đọc lại hồi của Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ chúng ta thấy rằng quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và các nước khác nhất là Mỹ luôn chịu áp lực rất lớn từ Trung Quốc nhất là trong quá khứ khi Việt Nam đáng lẽ có thể gia nhập WTO trước Trung Quốc lại phải đợi Trung Quốc gia nhập WTO xong Việt Nam mới có thể tham gia đã khiến Việt Nam chịu nhiều thiệt thòi trong quá trình đàm phán gia nhập WTO với Trung Quốc. Dĩ nhiên là hiện nay Trung Quốc vẫn tiếp tục áp lực Việt Nam chỉ có điều chưa có người nào kể lại cho chúng ta nghe nên chúng ta không biết nhưng không phải vì thế mà chúng ta không nhận ra những dấu hiệu bất thường, và vấn đề này chúng ta sẽ đề cập đến vào một bài viết khác.

4) Về lĩnh vực quốc phòng tình báo:

Mối quan hệ giữa giữa hai Đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc là một tập hợp một chuỗi gồm những câu chuyện hết sức bí ẩn bất thường. Một bí ẩn rất lớn được đặt ra trong ngành quốc phòng tình báo đến nay vẫn chưa có câu trả lời.

Mặc dù trong thời gian vừa qua Việt Nam đã tích cực mua sắm các phương tiện quốc phòng tối tân như tàu ngầm, máy bay để đối phó với sự tăng cường lực lượng hải quân của Trung Quốc trên biển đông điều đó tạo ra cảm giác cho nhân dân Việt Nam rằng lĩnh vực quốc phòng của Việt Nam luôn vững mạnh và luôn được đầu tư tăng cường. Nhưng hầu hết ít ai chú ý rằng cho dù quân đội của ta có hiện đại hay có mạnh đến đâu nếu bị gián điệp của Trung Quốc kiểm soát thì chúng ta sẽ thua thảm hại trước khi cuộc chiến xẩy ra. Ví dụ như nếu Trung Quốc biết được vị trí các trạm rada đi động của ta, nơi cất giấu máy bay, tên lửa chủ lực hay đơn giản hơn là cách hoạt động và thông số kỹ thuật của các vũ khí hiện đại thì họ sẽ có cách để tiêu hủy hay chế ngự khả năng quốc phòng của nước ta.

Vì vậy việc phát hiện và truy tìm gián điệp của địch là một công việc cực kỳ quan trọng trong lĩnh vực quốc phòng nếu không làm tốt được vấn đề này thì không thể nào nói rằng quốc phòng ta đã vững mạnh, nhất là khi nước ta có sự hiện điện đông đảo một bộ phận người Việt gốc Hoa nữa. Tuy nhiên trong thời gian vừa qua kể từ sau hai nước Việt Nam Trung Hoa bình thường hóa quan hệ ngoại giao năm 1991 đến nay chưa hề có trường hợp nào Việt Nam phát hiện được gián điệp tình báo của Trung Quốc. Trong khi các nước Châu Âu, Mỹ chỉ trong chục năm trở lại đây họ đã phát hiện ra hàng trăm hàng ngàn gián điệp Trung Quốc còn Việt Nam một nước sát biên giới với Trung Quốc luôn nằm trong tầm ngắm của Trung Quốc lại không tìm ra được 1 tên gián điệp nào trong 20 năm? Đó có phải là một điều kỳ lạ hay không?

Trong khi thành tích của ngành tình báo phản giản Việt Nam đâu phải là tồi khi những chiến công chống lại “bọn phản động” và “diễn biến hòa bình” của phương Tây đã bị dập tắt từ trong trứng nước. Nhất là vụ Tổng Cục 4 phát hiện nhiều lãnh đạo cao cấp trong Đảng và chính phủ là người của CIA vậy mà họ không phát hiện được tên gián điệp nào của cục tình báo Hoa Nam?

Và không biết ĐCS Việt Nam có nhận thức được rằng bọn “phản động” cùng lắm chỉ đòi đa đảng, đòi chính quyền còn Trung Quốc sẽ đòi cả nước Việt Nam, và bọn “phản động” đòi là một chuyện còn Đảng có chấp nhận hay không lại là chuyện khác nhất là khi ĐCS luôn tự tin rằng họ được sự ủng hộ và tin yêu của phần lớn người dân thì việc “chống phản động” và “diễn biến hòa bình” đâu có cấp thiết bằng chống ngoại xâm? Nhưng tại sao trong thời gian qua chiến công của ngành tình báo chỉ tập trung vào chống “phản động” chứ không hề có bất kỳ vụ nào “chống ngoại xâm”?

Trong khi tôi biết được hiện tại ở Việt Nam có một vài tổ chức người Việt gốc Hoa, họ có hai quốc tịch cùng một lúc trong đó một quốc tịch Việt Nam một quốc Tịch Trung Quốc hay Hồng Kông, nhiệm vụ của họ là đi khắp nơi thu thập tất cả các thông tin trên báo chí và những gì diễn ra trong xã hội đến cả những chuyện tâm linh của Việt Nam làm báo cáo gửi về cho tổ chức họ. Chuyện này là có thật 100% tuy nhiên vì lý do an ninh của cá nhân tôi nên tôi rất tiếc không thể nói rõ hơn về tổ chức này vì có thể họ sẽ nhận ra tôi là ai. Điều này làm tôi thực sự lo ngại về tình hình gián điệp Trung Quốc tại Việt Nam.

5) Về lĩnh vực tổ chức nhân sự trong chính quyền:

Nếu chúng ta tinh tường một chút chúng ta sẽ thấy rằng bất kỳ Đại Hội Đảng lần nào Trung Quốc cũng cử cán bộ cao cấp sang Việt Nam tham dự hội nghị, thậm chí họ còn cử đại diện sang trước khi đại hội diễn ra. Nhiều tài liệu cho chúng ta biết rằng Trung Quốc bày tỏ quan điểm công khai ủng hộ hay bất ủng hộ đối với một nhân vật nào đó vào cách chức vụ cao cấp trong chính phủ của ta khi họ tham gia hội nghị và dĩ nhiên sự ủng hộ của Trung Quốc rất có trọng lượng. Trong Hồi ngoại giao của Thứ trưởng Trần Quan Cơ đã chứng minh Trung Quốc nhiều lần can thiệp vào việc xắp xếp nhân sự của chúng ta và gây áp lực đòi ĐCS phải sắp xếp những nhân vật thân Trung Quốc.

Và chúng ta biết rằng Trung Quốc không vô duyên vô cớ ủng hộ một ai đó nếu người đó không đem lại lợi ích cho Trung Quốc và các lãnh đạo của ta muốn tranh thủ sự ủng hộ của Trung Quốc không thể nào không làm đẹp lòng Trung Quốc điều đó đã dẫn đến những hậu quả hết sức tai hại cho Việt Nam khi kết những hiệp định, những dự án hết sức bất bình đẳng và gây hậu quả nghiêm trọng về lâu dài cho đất nước như dự án bauxite Tây Nguyên, hiệp định gia nhập WTO của Việt Nam được giữa Việt Nam và Trung Quốc…

Vậy hiện nay với cách tổ chức và sắp đặt nhân sự lãnh đạo chỉ dựa vào uy tín trong Đảng, sự ủng hộ của Trung Quốc và sức mạnh bè phái của nhân vật đó thì liệu đã có bao nhiêu tên gián điệp Trung Quốc đứng trong hàng ngũ lạnh đạo của chính phủ Việt Nam? Và liệu có bao nhiêu lãnh đạo đã vô tình tiếp tay làm lợi cho Trung Quốc mà bán rẻ lợi ích dân tộc để đổi lấy quyền lực cho bản thân mình?

6) Về vấn đề biên giới lãnh thổ:

Về biên giới lãnh thổ Trung Quốc đã thành công và được rất nhiều lợi thế khi kết hiệp định biên giới với Việt Nam. Đến tận ngày nay bất chấp áp lực của dư luận yêu cầu Đảng Cộng Sản phải công khai bản đồ phân mốc cắm giới với Trung Quốc, nhưng bản đồ cắm mốc phân giới vẫn được giấu kín làm nhiều người bày tỏ mối nghi ngờ Việt Nam bị mất rất nhiều đất vào tay Trung Quốc như mất một phần Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, Bãi Tục Lãm…

Việc kết hiệp định biên giới với Trung Quốc mà không công bố bản đồ phân giới cắm mốc là việc làm không minh bạch rõ ràng và mờ ám, huống chi bản đồ phân giới cắm mốc phân giới các quốc gia đều công khai thì lý gì ĐCS Việt Nam lại phải giấu đi? Phải chăng giống như lời nói của ông Lê Công Phụng Việt Nam chúng ta “được” thêm nhiều đất của Trung Quốc nên không dám công bố chăng?

Về thác Bản Giốc ông Lê Công Phụng từng nói toàn bộ thác phụ thuộc Việt Nam ta ngoài ra chúng ta còn lấy “được” phân nửa thác chính và cho đó là một thành công trong đàm phán thì rõ ràng ông đang đùa với mọi người rồi còn gì, chẳng lẽ Trung Quốc tốt bụng đến nỗi nhường phân nửa cái Thác Bản Giốc đẹp như vậy cho Việt Nam trong khi Việt Nam đã có toàn bộ thác phụ?

7) Và cuối cùng, viễn tưởng một cuộc chiến tranh với Trung Quốc trong tương lai:

Như tôi đã đề cập ở trên Trung Quốc đã và đang âm mưu khống chế hoàn toàn Việt Nam trong tương lai và việc Trung Quốc đang gia tăng sức ảnh hưởng đã chứng minh điều đó, đây đã là một vấn đề rất rõ ràng. Nhưng nếu chúng ta cho rằng mục đích chính của Trung Quốc là xâm lược Việt Nam thì điều đó chưa hẳn đã chính xác hoặc chưa chính xác vào thời điểm hiện tại hay chưa chính xác về cách thức diễn ra cuộc xâm lược ấy.

Chúng ta biết rằng giữa Việt Nam và Trung Quốc đã có một lịch sử không được tốt đẹp cho lắm khi nhân dân Việt Nam luôn phải đấu tranh chống lại quân xâm lược phương Bắc, còn Trung Quốc đã nhiều lần thảm bại tại Việt Nam và đến tận bây giờ họ vẫn chưa chiếm được một nước Việt Nam nhỏ bé. Nói không chiếm được cũng không chính xác, Trung Quốc từng đã chiếm được Việt Nam nhưng họ không giữ được Việt Nam, và có lẽ sau cuộc chiến tranh biên giới 1979 người Trung Quốc đã học được một bài học rằng việc trực tiếp đem quân đánh chiếm Việt Nam không phải là một cách làm khôn ngoan và sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Huống chi thời đại bây giờ đã khác, thế giới sẽ không ngồi yên nhìn Trung Quốc “dương oai diễu võ”, thay vì phải tốn công sức đánh chiếm Việt Nam cho dù có chiếm được cũng chưa chắc giữ được đất Việt Nam lại bị áp lực quốc tế nên Trung Quốc sẽ tìm cách kiểm soát Việt Nam biến Việt Nam trở thành một nước chư hầu, một sân sau của Trung Quốc và đó là cách xâm lược Việt Nam hiệu quả nhất trong thời điểm hiện tại mà không phải tốn nhiều công sức.

Mao Trạch Đông từng nói chấp nhận hi sinh phân nửa dân số Trung Quốc để chiếm lấy cả thế giới và Trung Quốc với tư tưởng Hán quyền hàng ngàn năm nay, khi họ luôn xem mình là trung tâm của thế giới và luôn muốn đứng trên đầu tất cả các nước khác thì lời nói của Mao Trạch Đông rất có thể trở thành sự thật trong tương lai không xa khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc còn cầm quyền. Chúng ta nên nhớ rằng liên quân phát xít chỉ có Đức – Ý – Nhật, dân số của cả 3 nước trước khi xẩy ra Thế Chiến thứ 2 cũng chỉ cỡ một trăm triệu người mà Liên Minh Phát Xít đã tạo nên một cuộc chiến tranh tàn khốc nhất lịch sử thế giới thì Trung Quốc hiện tại với hơn một 1,2 tỷ dân, nếu đem phân nửa 600 triệu dân Trung Quốc ra đánh chiếm thế giới thì Liên Minh Phát Xít trong thế chiến thứ 2 chẳng đáng là gì cả.

Như vậy cho dù Trung Quốc có muốn thôn tính thế giới hay không thì trước khi chiếm được thế giới Trung Quốc vẫn cần có đồng minh, việc Trung Quốc ngày càng tạo ảnh hưởng và đứng đằng sao những nước độc tài ở Châu Phi, Miến Điện, Bắc Hàn và tạo mối quan hệ chặt chẽ với các nước XHCN như Venezuela đã cho thấy Trung Quốc đang tập trung xây dựng một lực lượng chư hầu, đồng minh khắp thế giới. Qua đó ta thấy rằng Trung Quốc có tham vọng rất lớn trong việc bành trướng sự ảnh hưởng của họ ra khắp thế giới. Dĩ nhiên Trung Quốc cũng muốn Việt Nam trở thành một chư hầu của Trung Quốc tương tự như Bắc Hàn, Miến Điện... nhưng phải nói Việt Nam luôn là nước phức tạp nhất và khó khăn nhất trên bàn cờ chiến lược của Trung Quốc, cái khó khăn lớn nhất ở đây chính là “chủ nghĩa dân tộc” mà Trung Quốc đã nhiều lần bày tỏ lo ngại với chính quyền Việt Nam.

Trung Quốc sẽ không xâm lược Việt Nam bằng một cuộc chiến tranh quy mô nhưng sẽ xâm lược Việt Nam bằng một cuộc chiến tranh phá hoại dựa đã chuẩn bị từ trước và sau cuộc chiến tranh đó Trung Quốc sẽ khống chế hoàn toàn Việt Nam để Việt Nam ngoan ngoãn trở thành một chư hầu của Trung Quốc. Trường Sa hiện tại chỉ là con bài của Trung Quốc dung để đối phó với Việt Nam, khiến Việt Nam tập trung vào Trường Sa mà lơ là sự quan tâm trên đất liền, nếu khống chế được Việt Nam thì việc chiếm được Trường Sa đâu có cần thiết nữa.

Vậy việc khống chế các lĩnh vực kinh tế xã hội chính trị ở Việt Nam sẽ giúp gì cho một cuộc “xâm lược kiểu mới” của Trung Quốc và sau cuộc xâm lược Trung Quốc sẽ điều kiển Việt Nam như thế nào? Chúng ta đừng quên rằng người Việt Nam mặc dù rất yêu nước nhưng những người như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắt cũng từng là người Việt Nam, thời Pháp cũng có nhiều người Việt Nam làm Việt Gian cho Pháp và Trung Quốc sẽ dùng những người như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắt hay nói gọn là bọn Việt Gian mà chúng đã đào tạo được để điều kiển Việt Nam và cuộc chiến tranh phá hoại Việt Nam ngoài mục đích đưa Việt Nam trở lại thời kỳ nghèo nàn lạc hậu còn là cách Trung Quốc đưa những tên Việt Gian lên cầm quyền.

Cuộc chiến tranh ban đầu sẽ được bắt đầu bằng việc Trung Quốc đánh vào nội bộ Việt Nam, Trung Quốc sẽ kích động các lực lượng chính quyền thân Trung Quốc đàn áp các tôn giáo, kích động chia rẽ tôn giáo gây rối loạn tình hình xã hội Việt Nam. (Trung Quốc sẽ không bao giờ kích động lật đổ chế độ Việt Nam).Tiếp theo sau Trung Quốc sẽ dung các “đại gia lạ” của mình tạo nên những cơn sốt về giá cả, tiền tệ nhằm đánh sập nền kinh tế Việt Nam tạo ra khủng hoảng bất ổn trong xã hội, rồi chính lúc này Trung Quốc sẽ tìm lý do gây chiến với Việt Nam có thể là đánh chiếm Trường Sa, lợi dụng sự phản khán của Việt Nam để có cớ gây chiến tranh.

Trung Quốc trong khi thi công các công trình đường xá, hệ thống cống ngầm, ống thoát nước, các nhà máy xí nghiệp đã có nắm được toàn bộ các cơ sở hạ tầng ở các thành phố lớn của Việt Nam như Sài Gòn và Hà Nội. Hàng trăm hàng ngàn quân đội của Trung Quốc giả dạng công nhân sẽ biến những ống cống thoát nước thành những trái bom khổng lồ lòng các thành phố tương tự như những vụ nổ ở Guadalajara Mexico vào năm 1992 gây thiệt hại khủng khiếp chocác thành phố lớn. Ngoài ra quân đội Trung Quốc còn đặt bom phá hoại cách cơ quan xí nghiệp, các nhà máy điện, phá hoại hệ thống viễn thông, cáp ngầm… do Trung Quốc xây dựng (có thể ngay trong quá trình xây dựng họ đã đặt bom ở đâu đó chỉ chờ ngày kích hoạt) khiến toàn bộ Việt Nam bị cắt điện bị mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Cũng có trường hợp trong quá trình xây dựng Trung Quốc đã để lại những thiết bị định vị cho tên lửa để tên lửa của Trung Quốc có thể rơi chính xác vào những vị trí mà Trung Quốc mong muốn khi tấn công Việt Nam gây thiệt hại lớn nhất cho Việt Nam ta.

Dựa vào lực lượng tình báo và gián điệp mấy chục năm hoạt động thuận lợi tại Việt Nam Trung Quốc có thể dễ dàng thủ tiêu hệ thống phòng thủ của Việt Nam, dùng máy bay tên lửa tiêu diệt các sân bay, trạm rada, các khu vực chứa tên lửa, thiết bị quân sự chiến lược khiến Việt Nam không thể chống trả. Như vậy chỉ trong một ngày cách lãnh đạo Trung Quốc chỉ ngồi một chỗ nhấn nút điều kiển các tên lửa, máy bay và gọi điện thoại để chỉ huy một cuộc chiến tranh phá hoại Việt Nam mà không phải mất một binh một tướng nào trong khi vẫn đem lại những hậu quả hết sức nặng nề cho Việt Nam. Sau đó hàng ngàn quân đội Trung Quốc giả danh các công nhân khai thác Bauxite sẽ kích động đồng bào thiểu số vốn có mâu thuẩn với chính quyền trong quá khứ, hậu thuẫn vũ khí cho họ thông qua cao nguyên bên Lào giáp ranh cao nguyên với Việt Nam đã được Trung Quốc thuê trong 50 năm để chiếm lấy Tây Nguyên thành lập một nhà nước khác ngay trong lãnh thổ Việt Nam, chiếm được Tây Nguyên thì Trung Quốc có thể tách đôi nước Việt Nam ta ra làm hai.

Hoàn cảnh bây giờ Việt Nam đã mất khả năng tự vệ do nội bộ rối loạn và những thiệt hại nặng nề sau sự phá hoại của Trung Quốc buộc phải đầu hàng nhượng bộ Trung Quốc để đổi lại Trung Quốc sẽ không đem quân qua đánh Việt Nam, các lãnh đạo không thuận theo Trung Quốc buộc phải từ chức, những gián điệp Việt Gian của Trung Quốc được đưa lên để bảo đảm “hòa bình” cho Việt Nam và Việt Nam buộc phải chịu nhiều thiệt thòi để được hưởng hòa bình với Trung Quốc. Dĩ nhiên thế giới sẽ chỉ trích mạnh Trung Quốc nhưng Trung Quốc đã khá quen với việc “chỉ trích” rồi, cuộc chiến tranh sẽ được giải thích theo nhiều cách, chẳn hạn như cuộc chiến tranh 1979 và sau này sẽ không có người Việt Nam nào được nhắc lại vì “quan hệ tốt đẹp giữa hai Đảng và nhân dân hai nước”. Cũng không loại trừ Trung Quốc sẽ thiết lập một chiến quyền tương tự như Miến Điện hay Bắc Hàn ở Việt Nam để ngu hóa dân Việt Nam cho bọn Việt Gian dễ cai trị và Trung Quốc đã hoàn toàn khống chế được Việt Nam là đều không còn gì phải nghi ngờ.

Lời Kết

Sự phân tích của tôi trong bài viết này nhất là việc suy đoán những âm mưu của Trung Quốc cũng như viễn tưởng một cuộc chiến tranh phá hoại của Trung Quốc trong tương lai rõ ràng là không đủ cơ sở, nhưng tương lai không thể biết trước được nhất là đối với Trung Quốc thì không có chuyện gì là không thể xẩy ra, do đó có thể mười điều tôi viết chỉ có một điều đúng thì ít ra nó cũng đóng góp phần nào cho những tiếng nói tâm huyết đang hết sức lo lắng cho vận mệnh của dân tộc trong tương lai khi Trung Quốc ngày càng thể hiện rõ tư tưởng bá quyền của họ.

Vấn đề quan trọng bây giờ là chúng ta phải làm sao tìm ra trong hàng ngũ lãnh đạo ai là những người Cộng Sản hết lòng hết tâm vì quê hương, ai là Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắt để đề phòng và ủng hộ đúng người đúng việc. Chúng ta phải thuyết phục Đảng Cộng Sản Việt Nam rằng “chống ngoại xâm” quan trọng hơn hẳn “chống phản động” và “chống diễn biến hòa bình” và kêu gọi các Đảng Viên phải đặt lợi ích của dân tộc lên trên lợi ích của Đảng trong quan hệ với Trung Quốc để tránh thiệt thòi và những hậu quả về sau.

Sau cùng là cần phải có một cuộc kiểm tra và đánh giá chi tiết sự ảnh hưởng của Trung Quốc ở Việt Nam, kiểm tra lại những công trình quan trọng như các nhà máy điện, xí nghiệp, các hệ thống thoát nước viễn thông do các nhà thầu Trung Quốc thi công có gì mờ ám không, ngưng ngay trái bom Bauxite đang được cài đặt trên Tây Nguyên chỉ còn chờ ngày kích hoạt.

Vì đất nước vì tương lai của chúng ta đã đến lúc mọi người quan tâm một cách thiết thực hơn!
bomrtm wrote on Dec 14, '09, edited on Dec 14, '09
Hay là mấy chuyên gia Liên Xô lò mò mở khóa mấy cái kho đạn của Mỹ còn để lại ở Camranh để lấy thuốc nổ và đồng bán nhậu chơi rùi nó nổ cho banh xác pháo?!?!?!



Nếu vậy trong tương lai chắc có đài tưỡng niệm công nhân bô xít Tàu hy sinh vì bệnh…AIDS trong lúc trú ngụ tại Tây Nguyên
bomrtm wrote on Dec 14, '09
bờM copy mấy comment entry của bác bên báo tổ quốc vào đây cho bác nhen.
Để đáp lại công bác viết bài ý mà.
bomrtm wrote on Dec 14, '09
Comment bởi Tran cong Truc

Chí lý…Chí lý…
Vô cùng ngạc nhiên những chuyện Bác Tô Hải nêu ra hôm nay. Bác Tô Hải…“Vô vàn yêu của chúng cháu” (câu này cháu đã ngưng xài lâu lắm rồi chứ trước kia cứ phải trề cái miệng ra mà nói mỗi khi nhắc tới Bác Hồ Tặc). Cháu thành thực muốn nói với Bác Tô Hải như thế vì chính là nhờ những nhận xét, phê phán của Bác Hải và những người khác mà cháu càng ngày càng sáng mắt ra, chắc chắn đời cháu không bị chủ nghĩa cộng sản ma quái mê hoặc nữa đâu Bác Hải ạ. Muôn vàn kính yêu Bác Hải. Cháu phải hài rõ tên Bác Hải ra như vậy kẻo mấy đồng chí đảng ta lại tưởng bở là…cháu nói với bác hồ …hồ ( về già bị hỏng cẳng) của họ.
Kính chúc Bác Hải vạn an, Xin Bác ráng giữ sức khoẻ để viết nhiều hơn nữa cho cháu và nhân dân ta có được những ý kiến khác của bác.
Kính Bác Hải,
Trần công Trực, Du sinh, Bố cháu là Sĩ quan quân đội nhân dân nhưng đã giải ngũ và mất năm 2007 sau khi cháu đã sang tới USA.



bomrtm wrote on Dec 14, '09
Comment bởi Dân Cam Ranh

Đúng là bản chất gian dối của CS không hề thay đổi. Dựng tượng tưởng niệm các quân nhân LX/Nga mà không nói hy sinh trong trường hợp nào. Không đàng hoàng. Nếu là trước 30-4-75 thì công bố là tấn công Cam Ranh và bị tử trận, việc gì phải giấu? Có lẽ là trong thời bình thôi, chết do vô trách nhiệm, vi phạm quy chế an toàn (có thể do mấy anh Việt gây ra).





traidatxanh wrote on Dec 14, '09
không thể không khóc vì những gì đã vừa đọc được ở trang blog này. Người Việt Nam chúng ta sẽ đi về đâu trong cơn địa chấn này...
onsok wrote on Dec 14, '09
Nguoi Viet se di ve noi.... goi la cai quan Giao Chi, hoc Khong Tu university , viet chu tau xia, va mo mieng la "ni hao"!! hic...hic
xidaungo wrote on Dec 15, '09
Đọc bài viết về hội nghị Việt Kiều của Nguyễn Hữu Liêm trước mắt tôi hiện lên hình ảnh một con chó ghẻ lở, còi cọc, vốn bị chủ ruồng bỏ, bỗng nhiên được chủ gọi lại, sờ đầu một cái, vứt cho một cục xương, thế là nó rối rít vẫy đuôi, kêu lên mấy tiếng ư ử. Con chó thì đáng thương, nhưng Nguyễn Hữu Liêm (Nguyễn Vô Liêm mới đúng) thì đáng tởm.
xidaungo wrote on Dec 15, '09
Để biết thêm về một tên Việt gian vừa thấy cuốn Hồi ký Một Thằng Hèn" ra đời đã vội tru tréo lên rằng "Tô Hải là tên Lưu manh" các bạn nên lướt qua bài này:

http://www.vietthuongonline.com/mainarticles/VTThangHenhayTenLuuManh.mht

Và đọc thêm một chút về hắn do một đôc giả của bác Tô Hải viết:

Thưa bà con cộng đồng người Việt và anh em QLVNCH ở hải ngoại,

Lâu nay tôi đọc trên các trang mạng nhan nhản những bài viết của Việt Thường nhân danh QLVNCH chửi bới những anh chị em VN trong phong trào dân chủ ở hải ngoại cùng những anh em trí thức có quan điểm tiến bộ ở trong nước và có cả ông Hồ Chí Minh. Khiến tôi ngờ ngợ và đi tìm về nhân thân của Viêt Thường.

Việt Thường chính là Hùng Văn, một tên đại lưu manh sinh năm 1938 thường trú tại 24 Phan Chu Trinh (Hoàn Kiếm)Hà Nội trong 1 gia đình khá giả gốc gác người Tàu. Nhà Hùng Văn có 4 anh em : Đại Văn, Hùng Văn, Bích Văn, Cường Văn.

Trong 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ cả gia đình Hùng Văn đều không có đóng góp gì cho cách mạng Việt Nam về người và của. Ở vào thập kỉ 60 Hùng Văn cưới vợ, là cô Thúy bán sach ở nhà sách Tràng Tiền(Hà Nội). Hùng Văn không có nghề nghiệp gì ngoài nghề học lóm coi tử vi cho các xếp mê tín. Thông qua các mối quan hệ này mà Hùng Văn được xêp vào làm hành chính ở tờ báo Độc Lập Hà Nội. Đi đâu Hùng Văn cũng khoe rằng mình là phóng viên nhà báo để lòe bịp thiên hạ. Khi tờ báo Độc Lập giải tán, Hùng Văn xin chuyển sang Bưu Điện cũng chỉ với nghề điếu đóm, tà-lọc đưa công văn đi các nơi. Thời kì này Bắc Việt đang bị người Mỹ oanh tạc. Nên phong trào Hội diễn văn nghệ quần chúng “tiếng hát át tiếng bom” tổ chức khắp nơi trên miền Bắc. Cơ quan Bưu Điện mở hẳn 1 chương trình hội diễn thường xuyên và mời diễn viên không chuyên của Phòng Văn hóa thông tin khu Hoàn Kiếm Hà Nội (Trần Quang Tuyên, Tô Minh Nguyên và Chung Bích Liên)về làm nòng cốt của phong trào văn nghệ đó là 3 diễn viên ảo thuật và uốn dẻo gốc người Tàu, nên bị loại ra khỏi đoàn xiếc TW, đưa về làm tại Hợp tác xã Đánh máy chữ và Inroneo Hoàn Kiếm (58b Bà Triệu Hà Nội) và khi nào có cơ quan thuê biểu diễn thì đi diễn . Hùng Văn được các bạn đánh đố “tán” đổ được Bích Liên (sinh năm 1946)!
Hùng Văn đã tán đổ được Bích Liên rồi về ly dị với cô Thúy để chung sống với Chung Bích Liên. Sinh 2 con chung là Quỳnh Anh và Tuyết Anh(sinh1975). Hùng văn thường xưng mình là phóng viên nhà báo quen biết nhiều, để lừa những sinh viên Đại học đã tốt nghiệp được phân công làm tại các vùng núi cao Tuyên Quang, Lào Cai, Lạng Sơn v..v..mà không chịu nhận nhiệm sở.Hùng Văn hứa là sẽ xin được cho các các cô “cử” này vào làm việc ở các cơ quan của Hà Nội. Các cháu nghe lời đường mật của tên lưu manh Hùng Văn( tức Việt Thường), đưa hồ sơ, đưa tiền để chú lót tay cho nhanh. Càng chờ càng không thấy chú hồi âm.. Các cháu có hỏi thì chú bảo cứ chờ. Khất mãi thì chú hẹn ngày mai đến nhà chú rồi chú đưa đến cơ quan nhận quyết định. Khi các cháu gái đến nhà để chú dẫn đi lấy quyết định nhận công tác, thì đưa chú “cái ngàn vàng” đã. Cũng có cháu thì cũng hên mặc dù có mất “cái ngàn vàng” nhưng chú cũng xin được cho làm tại Hà Nội. Nhưng có cháu vừa mất tiền, vừa mất “cái ngàn vàng” cũng không xin được việc ở lại Hà Nội. Bù lại được chú tặng cho “cái khối lo” nó nằm co trong bụng. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt nghe theo Chung Bích Liên dẫn đến bác sĩ làm ngoài giờ ở nhà riêng nạo phá bỏ cái quà tặng của chú Hùng Văn (tức Việt Thường) mà không dám tố cáo vì còn phải kín tiếng để lấy chồng.
Sau khi Chung Bích Liên sinh con gái thứ 2 (Tuyết Anh) với Hùng Văn thì miền Nam Việt Nam được giải phóng. Lúc này tên lưu manh Hùng Văn (tức Việt Thường) cặp bồ với Quý lai, hai người dắt nhau vào miền Nam, là gốc Tàu Hùng Văn (tức Việt thường) bắt mánh với Hoa kiều Chợ Lớn Sài Gòn tổ chức cho Hoa kiều vượt biên bằng đường biển. Một bà chủ mỹ viện nhỏ ở đường Đồng Khởi (lầu 1) thỏa thuận với Hùng Văn (Việt Thường) nếu lo cho bà ta đi vượt biên trót lọt bà ta sẽ giao lại toàn bộ mỹ viện trên đường Đồng Khởi cho Hùng Văn(Việt Thường). Tôi vẫn thường đến chơi với Chung Bích Liên tại mỹ viện lầu 1 Đồng Khởi này. Lúc đó Quỳnh Anh vẫn phải ngồi bán tủ thuốc lá trước cửa Bưu Điện (Nhà thờ Đức Bà) để có tiền 3 mẹ con sinh sống. Cuộc ra đi trót lọt. Hùng Văn(Việt Thường hưởng toàn bộ mỹ viện với đầy đủ đồ dùng trong sinh hoạt đắt tiền như (ti-vi, tủ lạnh, catsset, bàn là) do bà ta để lại.Hùng Văn (Việt Thường) giao cho Chung Bích Liên tài sản này và phải nuôi con và thuận tình ly hôn để Hùng Văn (Việt Thường) kết hôn với Quý (lai) hợp thức hóa cùng Quý đi xuất cảnh đoàn tụ diện con lai.
Thỏa thuận xong Hùng Văn (Việt Thường)dời đại bản doanh vào Chợ Lớn đánh quả đậm. Hùng Văn (Việt Thường). Đi đêm lâu ngày cũng phải gặp ma, công việc làm ăn của Hùng Văn (tức Việt Thường) bị lộ, nghe nói có nhiều quan chức dính líu. Nên Hùng Văn bị ngồi tù, rồi cộng sản di lý Hùng Văn (Việt Thường)ra Hà Nội trà trộn vào trại tù cùng với các anh em quân lực Việt Nam Cộng Hòa làm ang-ten cho cộng sản. Ra tù thì được con gái bảo lãnh xuất cảnh trong diện đoàn tụ tại Anh Quốc. Hùng Văn (Việt Thường) đâu có phải là lính VNCH tham chiến ngày nào để được bảo lãnh đi định cư tại Hoa kì theo diện HO ????Hùng Văn đi làm chó săn chỉ điểm cho cộng sản hãm hại anh em bà con ở hải ngoại.
Thưa bà con , xin bà con người Việt ở Hãi ngoại cùng anh em QLVNCH hết sức cảnh giác với Hùng Văn (Việt Thường) là chó săn cho cộng sản Hà Nội, được gài ở hải ngoại. Hắn ngụy trang che dấu bằng cách đề cao anh em Quân lực Việt Nam cộng hòa chửi Hồ Chí Minh, chửi cộng sản Hà Nội nhằm che mắt anh em QLVNCH và làm chó sủa chĩa vào các anh em dân chủ yêu nước ở hải ngoại như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Nguyễn Minh Cần, v..v…và nhóm những anh em dân chủ trong nước theo lệnh của cộng sản Hà Nội. Xin bà con hãy đề cao cảnh giác với tên chó săn này

HOÀNG THI SIM TÍM




pcthn wrote on Dec 15, '09
conkien10 wrote on Dec 15, '09
Bạn nhầm rồi. NMT mới được bầu là "danh hài" của VN đó. Khéo sắp nhận giải "mai vàng" nữa.
caotuequang wrote on Dec 17, '09
Chào bác Tô Hải,
Cháu là người Nha Trang đây, xin phép được add contact với Bác để được cập nhật thông tin.
ilovevanganh wrote on Dec 17, '09, edited on Dec 17, '09
Sự thật được phơi bày. Đảng quang vinh đưa nhân dân VN từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác!
Comment deleted at the request of the author.
Comment deleted at the request of the author.
Comment deleted at the request of the author.
tuongdu wrote on Dec 17, '09
Mai con chết rồi Bố ơi!Tiền nhà,tiền điện,tiền cáp,tiền internet,tiền sữa cho con,tiền cà phê bà vỉa hè...3 tháng rồi chưa gởi ,chắc chuyến này con phải đi làm Cách mạng để trả nợ thôi!
tuongdu wrote on Dec 17, '09
Buồn quá đi mất ,gởi bố bài thơ Phùng Quán nhé!
1. Thơ cái Chổi (chống tham ô lãng phí)
Ta đã đi qua
Những xóm làng chiến tranh vừa chấm dứt:
Tôi đã gặp
Những bà mẹ già quấn giẻ rách
Da đen như củi cháy giữa rừng
Kéo giây thép gai tay máu chaỷ ròng
Bới đồn giặc trồng ngô tiả luá
Tôi đã gặp
Những cô gái trồng bông
Hai mươi? ba mươi?
Tôi không nhìn ra nưã.
Mồ hôi sôi trên lưng
Mặt trời như mỏ hàn xì lửa
Đồt đôi vai cháy hồng.
Tôi đã đi qua
Nhiều xóm làng vùng Kiến An Hồng Quảng,
Nước biển dâng lên ướp muối các cánh đồng
Hai muà lúa không có một bông
Phân người toàn vỏ khoai tím đỏ.
Tôi đã gặp
Những đứa em còm cõi
Lên năm, lên sáu tuổi đầu
Cơm thòm thèm độn cám và rau
Mới tháng ba đã ngóng mong đến Tết
Để được ăn cơm no có thịt
Một bữa một ngày…
Tôi đã đi giữa Hà Nội
Giữa Hà Nội những đêm mưa lất phất,
Đường mùa đông nước nhọn tựa dao găm.
Tôi đã gặp
Chị em công nhân đổ thùng
Yếm rách chân trần,
Quần xăn quá gối,
Run lẩy bẩy chui vào hầm xia tối
Vác những thùng phân
Ta thuê một vạn một thùng
Có người không giám vác.
Các chị suốt đêm quần quật
Sáng ngày vừa đủ nuôi con
Một triệu bài thơ không nói hết nhọc nhằn
Cuả quần chúng anh hùng lao động
Đang buộc bụng thắt lưng để sống,
Để dựng xây kiến thiết nước nhà,
Để yêu thương nuôi nấng chúng ta.
Vì lẽ đó
Tôi quyết tâm rời bỏ
Những vườn thơ đầy bướm đầy hoa,
Những vần thơ xanh đỏ sáng lòa,
Như giấy trang kim
Dán lên quân trang,
Đẫm mồ hôi và máu tươi cuả cách mạng.
Như công nhân
Tôi muốn đúc thơ thành đạn
Bắn vào tim cuả những kẻ làm càn
Những con người tiêu máu của dân
Như tiêu giấy bạc giả!
Các đồng chí ơi!
Tôi không nói quá
Về Nam Định mà xem
Đaì xem lễ, họ cao hứng dựng lên
Nửa chừng thiếu tiền bỏ dở
Mười một triệu đồng dầm mưa dãi gió
Mồ hôi máu đỏ mốc rêu.
Những con chó sói quan liêu
Nhe răng cắn rứt thịt da cách mạng!
Nghe gió muà đông thâu đêm suốt sáng
Nhớ “đài xem lễ” tôi xót bao nhiêu
Đất nước chúng ta không đếm hết người nghèo
Đêm nay thiếu cơm thiếu áo.
Những tên quan liêu Đảng đã phê bình trên báo
Và bao nhiêu tên chưa ai biết, ai hay.
Lớn, bé, nhỏ, to, cao, thấp, béo, gầy
Khắp mặt đất như ruồi nhặng
Ở đâu cũng có!
Đảng muốn phê bình tất cả
Phải một nghìn số báo Nhân dân!
Tôi đã đến thăm nhiều hố xí cầu tiêu
Giấy trắng nửa mặt, xé toang chùi đít.
Những người này không bao giờ biết
Ở làng quê con cái nhân dân ta
Rọc lá chuối non đóng vở học i-tờ!
Tôi đã đến dự những phiên tòa
Họp suốt ngày luận bàn xử tội
Những con chuột mặc quần áo bộ đội
Đục cơm khoét áo chúng ta
Ăn cắp máu dân đổi chác đồng hồ
Kim phút kim giờ lép gầy như bụng đói.
Những mẹ già em trai, chị gái
Còng lưng, rỏ máu lấn vành đai!
Trung ương Đảng ơi!
Lũ chuột mặt ngườì chưa hết
Đảng lập đội trừ diệt
-Có tôi! đi trong hàng ngũ tiền phong.
Phùng Quán 10-1956.
Baì này được trích trong tập Trăm hoa đua nở trên đất Bắc 1959-Sàgòn.
nhatdinhthang wrote on Dec 17, '09
tuongdu said
Kh ông bi ết l ần n ày c ó th ằng n ào ph ải v ào t ừ kh ông n ữa đ ây?

Vụ PCI là vụ án kinh tế lớn đầu tiên ở Việt Nam liên quan đến tư bản nước ngoài.
PCI là Pacific Consultant Institute – Viện Tư vấn Thái Bình Dương, tổ chức kinh tế Nhật chuyên môi giới cho các nhà tư bản Nhật làm ăn tại các nước châu Á.
Vụ án PCI nổ ra vào tháng 7-2008, khi báo chí Nhật đưa tin tòa án ở Tokyo đã truy tố 4 viên chức cấp cao Nhật bản, đứng đầu là ông Massayoshi Taga, Chủ tịch PCI cùng 2 đại diện PCI ở Việt Nam, về tội đưa hối lộ cho các viên chức Việt nam, số tiền đút lót là 2 triệu đôla Mỹ, trong đó 80 vạn đôla đã có bằng chứng đầy đủ.
Phía Nhật rất tích cực phá án, vì công luận Nhật rất bất bình khi các bị cáo mang tiền tươi trong nước mang biếu xén người nước ngoài, vi phạm đạo luật trừng trị nghiêm nạn tham nhũng hiện hành; cơ quan PCI và nhà riêng của họ liền bị khám xét, lục soát, tài liệu bị tịch thu, các cuộc hỏi cung được tiến hành, đối chiếu, xác minh; chỉ trong 2 tháng, 4 cán bộ cao cấp này bị bắt giam và sau đó bị xử án và tuyên án, với số tiền nộp phạt gần 1 triệu đôla.
Từ khi vụ án bộc lộ, phía Nhật bản luôn liên lạc với phía Hà Nội, thông báo liên tiếp tiến trình điều tra, còn phái viên chức bộ tư pháp Nhật sang tận Hà Nội, chuyển giao nhiều tập hồ sơ, tất cả 3.050 trang, yêu cầu phía Việt Nam hợp tác.
Phía Việt Nam lịch sự tiếp nhận các phái viên và tài liệu của phía Nhật, hứa hẹn “tích cực hợp tác”, còn khoe với nhà báo Nhật rằng chính phủ Việt Nam rất tích cực (!), khẩn trương (!) chống tham nhũng, “có ý chí cao (!) trừng trị tham nhũng đúng người, đúng tội”, rằng “tội xác minh đến đâu là xử phạt đến đấy “…
Nhưng… thật ra, các nhà báo Nhật ở Hà Nội đến nay vẫn còn chờ Hà Nội “hành động ra sao” trong vụ này. Ngay đại sứ Nhật ở Hà Nội, mới đây sau khi cho biết trong năm 2010 tới Nhật cho Việt nam số tiền chi viện phát triển ODA lên đến 1 tỷ 5 đôla, vẫn nhắc khéo rằng: “chính phủ và dư luận Nhật vẫn chờ xem chính phủ Việt Nam hành động về vụ PCI”. Một lời nhắc không thể bỏ qua.
Chẳng lẽ chính quyền Việt nam cho rằng ông Sỹ bị phía Nhật vu cáo, bịa đặt?!
Thì ra xử lý vụ án PCI vẫn còn là món nợ lớn của Hà Nội đối với cả nước Nhật.
Vì đến nay, chính phủ Việt Nam có thể nói là chưa làm gì cả đối với vụ án lớn này, ngoài những lời nói, lời tuyên bố, lời hứa suông!
Ông Huỳnh Ngọc Sỹ, người phía Nhật cho biết là đã nhận hối lộ hơn 80 vạn đô la theo thú nhận đầy đủ của 4 bị cáo Nhật, – và 4 bị cáo này đã bị toà án Nhật kết tội và tuyên án -, thì ông Sỹ chưa hề bị khởi tố hay xét hỏi gì về vụ án PCI cả.
Đây là chuyện kỳ lạ, không thể hiểu nổi cho người Nhật, cho cả người dân ta.
Ông Sỹ quả thật đang ở trong tù, nhưng chỉ bị khởi tố và tuyên án 3 năm tù về một tội danh khác,”lợi dụng chức vụ để tham nhũng”, cho thuê nhà công lấy tiền chia nhau. Phải chăng đây là mưu đồ đánh tráo tội danh, để trấn an dư luận Nhật rằng dù sao ông Sỹ đang nằm trong tù rồi.
Giới luật sư Sài Gòn mỉa mai: “nếu quả vậy thì phúc nhà ông Sỹ to quá!”.
Tại phiên họp Quốc hội ở Hà Nội vừa qua, đại biểu Nguyễn Minh Thuyết chất vấn ông Thủ tướng Dũng, được trả lời qua loa: sẽ quan tâm (!). Ông Bộ trưởng công an Lê Hồng Anh trả lời nước đôi:” Vụ án này có thể có cơ sở “(!). Ông Bộ trưởng tư pháp Hà Hùng Cường tránh né:” ta và Nhật chưa có hiệp định hợp tác về tư pháp”(!). Tổng thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền cho biết “toàn bộ hồ sơ PCI do phía Nhật cung cấp đã dịch xong, để có thể xem xét vụ nghi án (!) này”.
Mạng Bauxite Vietnam.info của trí thức nêu vướng mắc: hơn 3 ngàn trang sao lại dịch với tốc độ rùa bò 11 trang một ngày! sao lại kêu là tiền thuê dịch quá đắt!
Nếu quả có ý chí chống tham nhũng, có tinh thần khẩn trương phá án thì thuê dịch chỉ một tuần là xong. Quỹ của bộ Tư Pháp đâu có nghèo đến vậy!
Phía Nhật đã cho các vị cầm quyền và ngành tư pháp Việt Nam một tấm gương, một hành động mẫu mực về khẩn trương, về ý chí chống tham nhũng.
“Món nợ PCI” của chính phủ, bộ Công An, bộ Tư Pháp, tổng thanh tra chính phủ với phía Nhật, với quốc hội, các nhà báo và nhân dân ta sẽ được giải quyết ra sao?
Sao họ khẩn cấp bắt luật sư Lê Công Định, khẩn trương khám nhà luật sư Nguyễn Văn Đài, có ý chí trừng trị cô Phạm Thanh Nghiên – những người đòi quyền sống tự do cho toàn dân, lên án bọn lấn đất, lấn biển, cướp đảo của ta -, họ lại dễ dãi, rộng lượng, ỡm ờ đến vậy với kẻ sâu mọt cỡ lớn? – Nền tư pháp 2 tốc độ!.
Vụ PCI còn dây dưa rắc rối thì một vụ lớn hơn nhiều xuất hiện, được gọi là vụ án RBA. RBA là tên gọi của Ngân hàng Dự trữ Úc – Reserve Bank of Australia. RBA có một công ty phụ thuộc là Securency chuyên in tiền bằng giấy polymer, từng in tiền cho 28 nước, như Malaixia, Bradin, Nigieria, Việtnam …
Theo báo Úc The Age, ngành công an – cảnh sát Úc vừa phát hiện một vụ Securency hối lộ cho một quan chức Việt nam số tiền lớn, lên đến 12 triệu đôla Úc, vào năm 2007 (1 đôla Úc = 14.000 đồng VN, hay 0,80 đôla Mỹ. Ngay sau đó cảnh sát ập vào khám xét nhà ông Hylas Curtis Tổng giám đốc Securency và nhà ông John Ellery, thư ký của Tổng giám đôc, và 2 ông này liền bị khởi tố về tội đưa hối lộ lớn cho người nước ngoài.
Vụ này làm chấn động dư luận Úc, châu Á và toàn thế giới. Vì đây là vụ án lớn nhất, chưa từng có ở Úc, về số tiền đút lót, gần 10 triệu đôla Mỹ. Luật ở Úc coi hối lộ người nước ngoài là một trừơng hợp tăng nặng, nhất là lấy từ quỹ dự trữ liên bang, của người dân đóng thuế. Thêm nữa, Cơ quan Điều tra Gian lận Quốc tế của nước Anh cũng vào cuộc theo hợp đồng, bởi vì Securency có văn phòng đại diện đóng ở Luân đôn. Điều này làm cho vụ án thêm tai tiếng.
Theo thông báo của phía Úc, người nhận 12 triệu đôla Úc là Lương Ngọc Anh, từng du học ở Úc, rất thân với toà đại sứ Việt nam, hiện là cán bộ ngành công an trong nước, trung gian mối lái đưa đút lót cho Lê Đức Minh, giám đốc một công ty con trong CFTD – Công ty Phát triển Công nghệ, trực thuộc Ngân hàng Nhà nước, do ông Lê Đức Thúy làm Tổng giám đốc hồi ấy. Nay ông Thúy đã về hưu. Lê Đức Minh lại là con trai ông Thúy. Chuyện lại càng ly kỳ, rắc rối.
Lương Ngọc Anh, Lê Đức Minh, Lê Đức Thuý đều là những nhân vật có vai vế, có thần thế trong chế độ, thuộc các phe nhóm lợi ích loại bự nhất, có những quan hệ chặt chẽ với những nhân vật thượng đỉnh, do đó vụ án RBA, đang làm bối rối to giới cầm quyền, bộ Chính Trị ở trên chóp bu.
Ỉm đi thì khó lắm! Xử theo luật thì càng gay, ta lại đánh ta ư?
Mở mồm thế nào với phía Úc, với các đại biểu quốc hội, các nhà báo, với người dân Việt ngày càng bực bội về chống tham nhũng lơ mơ, cứ như đùa!
Đúng vào lúc đảng CS chuẩn bị cho Đại hội XI, những thử thách nghiêm trọng ập đến, xoay xở ra sao đây? PCI và RBA đang là 2 liều thuốc thử tính lương thiện, tính trung thực, tính chính đáng cầm quyền của 15 nhân vật trong bộ Chính Trị đảng cộng sản độc quyền, ngang nhiên thâu tóm trọn quyền lực của đất nước.
Ngu ồn Lelienduc blog
Bọn nó nhân thân tốt hết, sẽ được hưởng sự nhân từ của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa
pgtmedu wrote on Dec 18, '09
Nghị Quyết Của Nghị Viện Âu Châu Về Vấn Đề Nhân Quyền VN

(Bản dịch Việt ngữ)

Quốc Hội Âu Châu
(22-10-2008)

Quyết nghị về vấn đề nhân quyền và dân chủ ấn định trong Hiệp ước đối tác và hợp tác mới sắp được ký kết giữa Liên Âu - Việt Nam được Quốc hội Châu Âu thông qua hôm thứ tư, 22.10.2008, tại khóa họp khoáng đại ở trụ sở Strasbourg, Pháp, với gần như tuyệt đại đa số 479 phiếu thuận, 21 phiếu chống và 4 phiếu trắng.
Quyết Nghị của Quốc hội Châu Âu về Hiệp ước đối tác và hợp tác mới giữa Liên Âu - Việt Nam và vấn đề Nhân quyền

QUỐC HỘI CHÂU ÂU,

- chiếu theo các Nghị Quyết trước đây về vấn đề Việt Nam,

- chiếu theo Hiệp ước Hợp tác năm 1995 giữa Liên hiệp Châu Âu và Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam,

- chiếu theo Công ước Quốc tế về Các quyền Dân sự và Chính trị mà Việt Nam tham gia ký kết năm 1982,

- chiếu theo điều 108, chương 5, Quy chế Liên hiệp Châu Âu,

A. Vì rằng, cuộc thảo luận lần thứ hai giữa Liên hiệp Châu Âu và Việt Nam diễn ra tại Hà Nội trong hai ngày 20 và 21.10.2008,

B. Vì rằng, cuộc điều trần về Việt Nam, Lào và Cam Bốt do Phân ban Nhân quyền tổ chức hôm 25.8.2008,

C. Vì rằng, cuộc họp Đối thoại nhân quyền giữa Ba vị chủ tịch Liên hiệp Châu Âu [tiền nhiệm, đương nhiệm và sắp tới] với Việt Nam ấn định vào tháng 12.2008,

D. Vì rằng, Điều 1 trong Hiệp ước Hợp tác giữa Liên hiệp Châu Âu và CHXHCNVN ấn định rằng "tôn trọng nhân quyền và những nguyên tắc dân chủ là nền tẳng cho việc hợp tác giữa hai bên là điều kiện của hiệp ước và cũng là yếu tố chủ yếu của Hiệp ước",

E. Vì rằng, tự do hội họp bị hạn chế nghiêm trọng : tháng 9.2008 chính quyền Việt Nam phát động cuộc đàn áp khắc nghiệt nhất trong nhiều thập niên qua đối với người Công giáo biểu tình ôn hòa tham gia cầu nguyện tại Hà Nội để đòi đất đai giáo sản bị chính quyền tịch thu,

F. Vì rằng, tự do báo chí bị hạn chế nghiêm trọng : trong năm 2008 nhiều ký giả Việt Nam bị bắt hay bị trừng phạt vì tường thuật nạn tham nhũng của giới quan chức, và, ngày 19.9.2008, Trưởng phòng Mỹ liên xã (AP), ông Ben Stocking bị bắt, bị công an đánh đập khi ông theo dõi cuộc biểu tình ôn hòa của người Công giáo Việt Nam tại Hà Nội,

G. Vì rằng, các dân tộc ít người miền thượng du Bắc Việt và Cao nguyên Trung phần luôn luôn là nạn nhân bị phân biệt đối xử, bị tịch thu đất đai, và bị vi phạm quyền tự do tôn giáo và văn hóa; vì rằng các tổ chức phi chính phủ độc lập cũng như các nhà báo không được tự do đến các vùng cao nguyên để chứng kiến thực trạng của những người Thượng, và đặc biệt thực trạng của những người Thượng hồi hương từ Cam Bốt; vì rằng hơn 300 người Thượng đã bị kết án tù từ năm 2001 do tham gia những hoạt động chính trị và tôn giáo ôn hòa,

H. Vì rằng, mặc Cộng đồng thế giới không ngớt kêu gọi liên tục, nhà lãnh đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ (79 tuổi), đoạt Giải Nhân quyền Rafto năm 2006, từng nhiều lần bị bắt bỏ tù từ năm 1982 và hiện nay vẫn còn tiếp tục bị quản chế,

I. Vì rằng, chính quyền Việt Nam vẫn chưa chịu công nhận quyền sinh hoạt pháp lý của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tổ chức Phật giáo lớn nhất tại Việt Nam.

J. Vì rằng, Việt Nam thiết lập những điều luật hạn chế quyền tự do vào mạng internet, thông qua việc kiểm tra và kiểm soát nội dung văn bản, và đã bắt giam những "nhà ly khai sử dụng Internet" với lý do dùng internet để phổ biến các quan điểm nhân quyền và dân chủ hay thảo luận dân chủ; vì rằng, ngày 10.9.2008, ông Nguyễn Hoàng Hải, nhà báo sử dụng mạng Blog cũng là người bảo vệ nhân quyền, được biết qua bút hiệu Điếu Cày, đã bị kết án tù,

K. Vì rằng, những thành viên thuộc dân tộc ít người Khmer (Khmer Krom) ở miền Nam Việt Nam, bị đàn áp tôn giáo, bị tịch thu đất đai, chính quyền còn bắt hoàn tục khoảng 20 Tăng sĩ Phật giáo Khmer krom vì họ tham gia cuộc biểu tình ôn hòa tháng 2.2007 kêu gọi cho tự do tôn giáo, trong số này năm người bị kết án tù, chính quyền Việt Nam quản chế Tăng sĩ Tim Sakhorn sau khi mãn hạn tù tháng 5.2008, và chính quyền còn bạo hành đối với nông dân khmers kroms khiếu kiện việc tranh cãi đất đai,

QUỐC HỘI CHÂU ÂU

1. Nhấn mạnh rằng cuộc đối thoại nhân quyền giữa Liên hiệp Châu Âu với Việt Nam phải đưa tới những cải thiện xác thực tại Việt Nam; yêu cầu Hội đồng Châu Âu và Ủy hội Châu Âu phải định giá lại chính sách hợp tác với Việt Nam, cần xét đến Điều 1 trong Hiệp ước Hợp tác ký kết năm 1995, qua đó công cuộc hợp tác đặt nền tảng trên sự tôn trọng các nguyên tắc dân chủ và nhân quyền cơ bản;

2. Kêu gọi Ủy hội Châu Âu thiết lập các tiêu chuẩn minh bạch nhằm lượng định các dự án phát triển hiện hành tại Việt Nam để bảo đảm sự tương hợp với điều khoản liên quan đến nhân quyền và dân chủ;

3. Kêu gọi Ủy hội Châu Âu và Hội đồng Châu Âu, trong khuôn khổ thương thuyết đang diễn ra cho Hiệp ước đối tác và hợp tác mới, sẽ phải có một điều khoản rõ ràng, không nhập nhằng về nhân quyền và dân chủ phối hợp với một công cụ nhằm bảo đảm sự thực hiện điều khoản này, cũng như đề xuất với nhà cầm quyền Việt Nam nhu cầu chấm dứt hiện trạng vi phạm quy mô dân chủ và nhân quyền trước khi hoàn thành dạng bản Hiệp ước, và

ĐẶC BIỆT YÊU SÁCH CHÍNH QUYỀN VIỆT NAM:

- là thành viên Hội đồng Bảo an LHQ, hợp tác tích cực với cơ cấu Nhân quyền LHQ, bằng cách thỉnh mời đến Việt Nam Báo cáo viên Đặc nhiệm Bất bao dung Tôn giáo, mà chuyến điều tra cuối cùng tại Việt Nam thực hiện năm 1998, và Tổ Hành động Chống bắt bớ trái phép, mà chuyến điều tra cuối cùng tại Việt Nam thực hiện năm 1994; cũng như cho phép các viên chức LHQ, các Báo cáo viên đặc biệt được tự do thăm viếng mọi miền, kể cả miền Thượng du phía Bắc và Cao nguyên Trung phần, để gặp gỡ trao đổi riêng tư với những tù nhân chính trị và tôn giáo, cũng như với những người sắc tộc xin tị nạn từ Cam Bốt trở về Việt Nam;

- trả tự do tức khắc cho mọi cá nhân bị tù đày hay giam giữ vì lý do biểu tỏ ôn hòa chính kiến hay tôn giáo, đặc biệt là nhóm 300 người thượng Thiên chúa giáo, cũng như các Tăng sĩ Phật giáo khmers kroms, các nhà đấu tranh cho dân chủ, các Dân oan khiếu kiện quyền đất đai, các nhà ly khai sử dụng Internet, các nhà lãnh đạo công đoàn, các thành viên giáo xứ Công giáo, các tín hữu Phật giáo Hòa Hảo và Cao Đài;

- chấm dứt tức khắc việc quản chế Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, vị lãnh đạo tối cao Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, và Tăng sĩ Phật giáo khmer krom, Tim Sakhorn, được trả tự do tháng 5.2008 nhưng vẫn còn bị quản chế;

- cho phép các tổ chức tôn giáo độc lập được quyền sinh hoạt tôn giáo mà không bị chính quyền can dự, và để cho các tổ chức này được quyền tự do đăng ký trước các cơ quan công quyền nếu họ yêu sách; hoàn trả các giáo sản và chùa viện bị chính quyền Việt Nam tịch thu và phục hồi quyền sinh hoạt pháp lý của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất;

- bãi bỏ các luật pháp Việt Nam nhằm kết tội các nhà bất đồng chính kiến hay các hoạt động tôn giáo căn cứ theo khái niệm mơ hồ xâm phạm "an ninh quốc gia", để các luật pháp này không áp dụng cho những cá nhân sử dụng các quyền cơ bản của họ về tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do lập hội và tự do tín ngưỡng;

- chấm dứt sự kiểm duyệt và kiểm soát của chính quyền Việt Nam đối với các cơ quan truyền thông quốc gia, kể cả mạng lưới Internet và điện tử, và cho phép phát hành nhật báo và tạp san tư nhân, độc lập;

4. Ủy nhiệm Chủ tịch Quốc hội Châu Âu chuyển giao Quyết Nghị này đến Hội đồng Châu Âu, Ủy hội Châu Âu, cũng như đến các Chính phủ thành viên Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á, Tổng Thư ký LHQ, Cao ủy Nhân quyền LHQ cũng như Chính phủ và Quốc hội Việt Nam.

(Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam dịch từ bản Anh và Pháp ngữ)
Comment deleted at the request of the author.
leanhtuan216vn wrote on Dec 19, '09
toàn những chuyện buồn
ngayxuahoangthi wrote on Dec 26, '09, edited on Dec 26, '09
Phải phổ biến bài này của bạn Hoàng Thị Sim Tím sâu rộng hơn nữa bạn ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.