Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Tuần kí số 17

Tuần kí số 17
Aug 20, '09

“CÁCH MẠNG MÙA THU”…AI MÙ? AI SÁNG? AI LOẠNG QUẠNG? AI GÀ MỜ?

Kể từ tuần ký số15, khi tớ xới lên cái khoảng khắc lịch sử bị bỏ quên từ cách đây 64 năm, cái thời mà tớ và những người cùng thời đã sống và hành động, kẻ như thằng sáng, kẻ như thằng mù, kẻ thì loạng quạng… bước theo con đường cách mạng mà cứ như… trò đùa, bốc nhằng vì những tiếng Đôc Lập Tự Do với mục đích:

1- Nhắc nhở cho con em, lớp trẻ Việt Nam hãy tìm hiểu về giai đoạn lịch sử có thật ấy.
2- Tìm hiểu xem vì mục đích gì mà “người ta” cố tình quên đi?
3- Kêu gọi những ai còn sống mà hiểu biết gì nhớ lại những gì hơn tớ hãy cùng tớ công khai lên tiếng ủng hộ hay phản đối về sự nhầm lẫn của lão già lẩm cẩm này….

NÀO NGỜ -- Tới tấp các commment của mọi tầng lớp (có cả của các ông già chỉ thua tớ có 2 ngày tuổi (tớ 24/9/1927 - ông bạn 26/9/1927) đều gửi về để xác định những điều tớ nói là đúng. Mừng hơn nữa là lớp sồn sồn dù những ngày ấy mới chỉ 5, 7 tuổi nhưng do có điều kiện được tự do học hành tử tế trong một thể chế khác cũng gửi về cho tớ rất nhiều tài liệu bằng các đường links.

Hơn thế nữa, họ còn uốn nắn và bổ sung cho tớ những điều tớ còn nhầm lẫn và đặc biệt lớp trẻ thì ai ai cũng gửi về những yêu cầu cần phải nói rõ thêm cho họ biết cái giai đoạn lịch sử bị bỏ quên này. Chỉ độc có một người với nickname Tonvinhhong là chê trách tớ là tại sao “khả năng thẩm thấu về lịch sử chưa đạt” vậy thì viết những cái đó làm gì? Nên tập trung vào những chuyện “thâm cung bí sử” “ai ngủ với ai”, "ăn chơi, trác táng của bọn lãnh tụ CS ra sao”, những điều tớ hoàn toàn không có khả năng vì tớ chưa có phép… tàng hình!

Trên 80 comments về 1 bài viết! Đúng là 1 niềm động viên vô cùng lớn đối với tớ. Và tớ bỏ ra cả tuần cố gắng đọc những tư liệu theo các đường links gửi về. Thú thật là phải cắn răng mà đọc để may ra có “thẩm thấu” được tí nào không. Kết quả là mắt bị mờ thêm sau một tuần cố gắng, nhưng lại “sáng” ra trong nhiều vấn đề nhờ có một số tư liệu cụ thể và sau khi đã chắt lọc, sau khi loại bỏ những gì mà tớ ngửi thấy có “mùi cơ hội”, thông cảm những con chữ có nước mắt và máu của con tim người viết, tớ tự nhận thấy:
         
TỚ ĐÚNG LÀ MỘT TÊN GÀ MỜ

Như tớ đã thú thật, trong Tuần Kí số 16 là tớ chỉ viết về những gì tớ đã tham gia hoạt động thật sự cho những tổ chức có thật trong những ngày tháng nhốn nháo tù mù đó. Cho nên do không được hân hạnh có nhiều tư liệu như các friends, tớ chỉ mong muốn các nhà viết sử sẽ dựa vào những tư liệu có thật, không phán đoán, phê phán vô bằng cớ, không cắt gọt xuyên tạc... cùng tớ bạch hóa cái chặng đường từ 9/3/45 đến ngày ra mắt chính phủ Cách Mạng lâm Thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa thì cái chính phủ có cái cờ vàng, quẻ ly đỏ mà chính bản thân tớ và cả các ông “to” trong chình phủ đó từng phất cao, với câu ca “Này thanh niên ơi!” nó …biến đi đâu? Nhìn ra đường phố, hôm nay 19/8/2009 cũng như đã nhiều năm, chẳng có lệnh treo cờ. Học sinh, công chức, hôm nay 19 tháng 8 ai cần biết, cần hát cái bài “Mười chín tháng tám! Chớ quên là ngày khởi nghĩa”….của nhạc sỹ Xuân Oanh nữa rồi!

Thế đấy!, chỉ qua những tài liệu, văn bản thu thập được chỉ trong có một tuần, so với lúc tớ viết Tuần Kí số 16, thì tớ đã tự trả lời được rất nhiều câu hỏi, để có thể đủ khả năng kết luận vì sao?, tại ai? những thời khắc lịch sử đó bị đảo lộn, đánh tráo, bỏ quên… một cách cố tình như thế. Cụ thể là:
         
1/ Chỉ đơn cử 2 ngày 17 và 19/8/1945 là đã có sự lẫn lộn rồi, Thì ra 17/9 là cuộc Mít tinh của công chức biểu tình ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim. Còn ngày 19/8 là ngày Mít tinh ủng hộ Việt Minh. Bọn thanh niên chúng tớ ngơ ngác về chính trị, cứ thấy Mít tinh là ào ào đổ ra đường chẳng hiểu ai lãnh đạo? Ai hô thế nào thì hô theo thế ấy. Cờ vàng cờ đỏ chẳng có gì là quan trọng. Miễn là đi qua trại lính Nhật chẳng thấy đứa nào dám nổ súng dù có hô to “Đả đảo Phát xít Nhật!” “Việt Nam muôn năm!” Cả hai cuộc mít tinh nói trên đều có mặt cái thằng tớ. Cũng may mà tớ chẳng vướng vào các cuộc mít tinh có lính Tầu Tưởng đứng gác ở chợ Đồng Xuân để bị nghe “Tỉu cái là ma tồng pào!” khi bị Việt Minh giải tán!

2/ Chính phủ Trần Trọng Kim không hề tuyên bố từ chức, vẫn tiếp tục làm việc cho đến tận 22/9, chẳng ai bị bắt, chẳng ai lên đoạn đầu đài, thậm chí sau này còn đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trong chính phủ lâm thời như phó thủ tướng Phan Kế Toại, bộ trưởng Phan Anh, bộ trưởng Hoàng Xuân Hãn, bộ trưởng Nguyễn Tường Tam. Đặc biệt, nhờ đọc hồi kí của ông Trần Trọng Kim tớ mới té ngửa ra là ông có mời Việt Minh đến điều đình để hợp tác nhưng bị cự tuyệt và bị cho là “bù nhìn của Nhật” dù trước đó, tại Huế, tên đại tướng Nhật Yamayoto bại trận đã đầu hàng vô điều kiện, có đến gợi ý với ông Trần Trọng Kim là sẽ chuyển giao cho ông vũ khí và giúp đỡ quân đội Việt Nam bảo vệ nền độc lập của nước Việt Nam. Nhưng ông Trần Trọng Kim đã thẳng thừng từ chối với lí do không muốn người Việt đánh người Việt. Vì ông tin tưởng là quân đội Tưởng Giới Thạch, dù có vào Việt Nam từ vĩ tuyến 16 trở ra chăng  nữa cũng chỉ nhằm tước vũ khí quân đội Nhật hoàng và nhân cơ hội kiếm chác vơ vét tiền vàng  mà thôi, và người Việt luôn có truyền thống thương yêu, đòan kết trước họa ngoại xâm, trước sau cũng sẽ độc lập. Cái niềm tin đến tội nghiệp này của ông, không hiểu sau này, khi nằm yên giấc nghìn thu ở mảnh đất Đà Lạt thân yêu, có lúc nào đó ông phải....cựa mình?

3/ Cái ngây thơ của ông Thủ Tướng 126 ngày, sau này bị chính ông Phạm Khắc Hòe Ngự Tiền Khâm Sai của vua Bảo Đại đội cho cái nón to tướng là “chính phủ bù nhìn của Nhật” còn Phạm Quỳnh thì là “tay sai của cả Pháp lẫn Nhật và đã phải đền tội” (?!) 
Tội nghiệp hai vị Giáo Sư Phạm Khuê và nhạc sỹ Phạm Tuyên nếu đọc phải cái cuốn hồi ký quá ư vu khống và nịnh bợ này! Nó ra đời ngay khi hai ông còn sống và do nhà xuất bản Thuận Hóa in năm 1987 với lời bốc khen đến tận trời của nhà lý luận Mác Lê số 1, một thời: Hồng Chương.)

4-/ Tuy nhiên dù có cố tình bêu xấu, hoặc vu cáo một ai đó, dù lợi dụng viết hồi ký để chạy tội cho mình, hoặc chối bỏ mọi tội lỗi, hoặc kể công với lịch sử nhưng tớ vẫn tìm ra được những điều “hay” trong các chiêu xuyên tạc cố tình bóp méo lịch sử để đi đến những kết luận mà tớ vẫn cố tình “nhường cho các sử gia chuyên và không chuyên. Nay sau một tuần, tớ xin “kích cầu” các vị ấy bằng mấy câu hỏi như sau:
       
a-/ Chính phủ Trần Trọng Kim có hiện hữu hay không? ai là người "đứng mũi chịu sào" với quân đội chiếm đóng Nhật, trước và sau  khi bọn chúng đầu hàng vô điều kiện?

b-/ Có phải  khi thành lập chính phủ cách mạng lâm thời và mời được vua Bảo Đại ra Hà Nội làm “cố vấn tối cao” với lời tuyên bố “làm dân một nước độc lập còn hơn là làm vua môt nước nô lệ” được coi như sự chấm hết của chính phủ Trần Trọng Kim?

c-/ Với danh sách 1 đòan đại biểu thay mặt nước Việt Nam DCCH đi dự hội nghị Đà Lạt lần đầu tiên để gặp đại diện chính phủ Pháp: Nguyễn Tường Tam (trưởng đòan), Võ Nguyên Giáp (phó trưởng đòan) và các đòan viên: Trịnh Văn Bính, Hoàng Xuân Hãn, Cù Huy Cận, Vũ Văn Hiền, Vũ Hồng Khanh, Trần Đăng Khoa, Nguyễn Văn Luyện, Dương Bạch Mai, Phạm Ngọc Thạch, Bùi Công Trừng và Nguyễn Mạnh Tường cùng 12 cố vấn là Tạ Quang Bửu, Kha Vạn Cân, Kiều Công Cung, Đinh Văn Hớn, Phạm Khắc Hòe, Nguyễn Văn Huyên, Hồ Đắc Niên, Phan Văn Phát, Nguyễn Văn Tình, Nguyễn Duy Thanh, Nguyễn Tường Thụy và Hồ Hữu Tường ... nhằm mục đích đấu tranh phản bác âm mưu chia rẽ nước Việt Nam thành 4 kỳ tự trị trực thuộc liên hiệp Pháp?

Và sau này, danh sách đi dự hội nghị Fontainebleau thì:

+ Đòan trưởng (vẫn) Nguyễn Tường Tam, bộ trưởng bộ ngoại giao,
+ Phó đoàn trưởng Phạm Văn Đồng, giáo sư
+ Ủy viên thuyết trình: Phan Anh, bộ trưởng bộ quốc phòng,

Phái viên: giáo sư Hoàng Minh Giám
+ Ông Đặng Quốc Thông, kĩ sư công chính
+ Ông Vũ Văn Hiền, luật khoa tiến sỹ, luật sư
+ Ông Dương Bạch Mai, viết báo
+ Ông Huỳnh Thiện Lộc, bộ trưởng bộ canh nông
+ Ông Nguyễn Văn Huyên, văn khoa tiến sỹ
+ Ông Trịnh Viết Bính, tốt nghiệp trường cao đẳng thương mại Paris, giám đốc sở thuế quan
+ Ông Tạ Quang Bửu, giáo sư
+ Ông Bửu Hội, khoa học gia
+ Ông Nguyễn Mạnh Hà- tốt nghiệp trường khoa học chính trị Paris, luật khoa cử nhân
+ Cố vấn:  Ông Phạm Khắc Hòe, tốt nghiệp trường cao đẳng pháp luật và hành chính
+ Ông Hoàng Văn Đức, kĩ sư canh nông
+ Ông Nguyễn Văn Tình, kĩ sư vô tuyến điện
+ Ông Nguyễn Đệ, tốt nghiệp trường cao đẳng thương mại Paris
+ Ông Hồ Đắc Liên, kĩ sư mỏ quặng
+ Ông Nguyễn Văn Luyện, bác sĩ

(Trích hồi kí của Phạm Khắc Hòe, “Từ Triều đình Huế đến chiến khu Việt Bắc”)

…tớ bỗng dưng nhớ lại cái thời họp mít tinh đi tiễn Phái đoàn chính phủ  “Việt Nam Đôc Lập” đi Tây, cờ đỏ sao vàng bằng giấy trên tay, miệng hô khẩu hiệu mà lòng anh nào anh nấy đều hớn hở tin ở tương lai một cách ngây thơ đến tội nghiệp! Lý do đơn giản là: Đọc bản danh sách phái đòan thấy tòan là những người “cả nước biết tên”. Đặc biệt, chẳng thấy ông nào là cộng sản cả trừ ông Võ Nguyên Giáp tại Đà Lạt   Phạm Văn Đồng ở Fontainebleau. Vậy thì, thất bại của 2 hội nghị này là do đâu? Do cái gì mà bây giờ nước ta không được cái “độc lập giả hiệu” như Maroc, Tuinisie, Madagascar,.. sau này là Algérie... trong khối liên hiệp Pháp? 
Hơn thế nữa, 1 điều cũng cần phải làm sáng tỏ, đó là: Đường đường 1 đấng trưởng đoàn thay mặt nước Việt Nam mà cuối cùng Nguyễn Tường Tam lại… cáo ốm ở lại để rồi lịch sử chính thống ghi chép là: “Đào ngũ mang theo hơn 1 triệu đồng bạc Đông Dương??? Để rồi sau này [ ngày 7 tháng 7 năm 1963 tại Saigon - VNCH ] lại tự mình tìm đến cái chết với câu nói đầy uất ức và bí ẩn như sau: ‘Đời tôi xin để cho lịch sử xét xử!…’” 
Và còn nhiều nhân vật mà theo tớ, nếu tiếp tục lãnh đạo nước Việt Nam những năm 45, 46 ấy thì biết đâu chẳng có vị sẽ có dịp được nói một câu giông giống như câu của… đức vua Thái Lan: “Nước tôi có vinh dự là một nước nhỏ, mà chẳng phải đánh một thằng đế quốc to nào nhưng vẫn có độc lập” khi nghe đại sứ Nguyễn Trung phát biểu: “Nước tôi có vinh dự là một nước nhỏ mà đánh thắng ba đế quốc to…” 
Cuộc “chia tay ý thức hệ” giữa các vị này với nhau phải chăng là sự bắt đầu của cái sự  “đòan kết, đại đòan kết” đã đến hồi kết thúc bởi khẩu hiệu “Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại!” đẩy ba anh không vô sản ra rìa!?

Tóm lại, cái sự “gà mờ” lịch sử này của tớ cho đến hôm nay đã hơi “sáng” ra nhờ sự giúp đỡ của các bạn khắp năm châu chứ chẳng trông mong gì vào mấy… nhà viết sử ăn bổng lộc nhà nước! Tớ càng thương lớp trẻ hôm nay! Ở nước ngòai thì học sử nước… người. Còn trong nước thì chỉ được biết giai đoạn lịch sử này bằng mấy câu: “Dân tộc Việt Nam đã vùng lên, đánh Pháp, đuổi Nhật, cướp lấy chính quyền…” Cứ như có phép lạ trên trời ban xuống cho vận nước Việt Nam, cứ như mọi sự trả giá cho sự loạng quạng, gà mờ, bị lừa, bị lạc của hàng hàng triệu triệu con người như bọn tớ chẳng hề xảy ra trong lịch sử cận đại bao giờ?

Dù tớ chẳng khoái cái kiểu viết hồi ký để nịnh người này, chửi bới người kia và tự đề cao mình một lần nữa, hoặc nịnh bợ tới mức cháu cháu - bác bác với một người chỉ hơn mình đúng có 5 tuổi thì qủa là… khó ngửi thật. Nhưng tớ vẫn cảm ơn về sự mẫn cán làm nghề thư ký của ông ta để tớ phản biện vài điều để cùng các friends tớ phản biện ...tớ, phản biện nhau, mà chảng cần gửi tới những cơ quan có trách nhiệm nào như quy định  97 mới ký cả,./.
 -------------


47 CommentsChronological   Reverse   Threaded
noidautinhco22 wrote on Aug 20, '09
bác khoe kg ne?cháu kính thăm bác
minht wrote on Aug 20, '09
Đã đọc và hiểu thêm, cám ơn bác.
blackyblog wrote on Aug 20, '09
chúc bác sức khỏe để chờ ngày đón bình minh trên quê hương
anhoai76 wrote on Aug 20, '09
Sang thăm và thấy bác vẫn viết khỏe .. kính chúc bác luôn khỏe mãi như bây giờ để viết tiếp ...và cũng khg quên cám ơn bài tuần ký này của bác .
sea2com wrote on Aug 20, '09
Tuần ký này ra trễ ngỡ đâu Nhạc sĩ Tô bị ốm... Thôi thì ai làm được chi thì làm, viết được gì cứ viết, nói được câu nào cứ nói... chứ nhìn cái tình hình đất nước theo con đường của BÁC-ĐI ngày càng BI-ĐÁT...
Cách mạng kiểu gì cũng được, mùa thu mùa đông-xuân-hè gì gì cũng được mau mau lên chứ kiểu nầy lịch sử VN còn phải viết thêm nhiều trang ảm đạm.............
thanhannguyen wrote on Aug 20, '09
Chào Bác Hải, chúc Bác luôn mạnh khoẻ, đồng ý với sea2com "Cách mạng kiểu gì cũng được, mùa thu mùa đông-xuân-hè gì gì cũng được mau mau lên chứ kiểu nầy lịch sử VN ..." khỏi cần viết nữa, vì đã có đàn anh trung quốc với 16 chứ vàng viết dùm rồi.
letran2005 wrote on Aug 20, '09
Đọc tuần ký này của bác và thấy trí tuệ của bác vẫn còn sắc sảo lắm. Ở tuổi của bác mà còn đọc sách và lý luận sắc bén như vậy vừa mừng vừa buồn: Mừng là mừng cho sức khỏe của bác (chứ cháu thấy có rất nhiều người trên 80, con cháu còn nhận không ra nữa là đọc sách!), buồn là thấy hiện nay đại đa số thanh niên chỉ quan tâm tới những điều phù phiếm (như đàng CS muốn) mà không quan tâm đến vận mệnh đất nước của mình, để thắc mắc tại sao đất nước mình bị tụt hậu đến mức thê thảm như ngày nay.
Mong đọc thêm những tuần ký khác của bác.
tramlovely wrote on Aug 20, '09
e có câu hỏi này hơi ngu ngu mong bác chỉ giúp
Bác Hồ chúng ta tại sao không thấy giữ chức tổng bí thư ĐCS mà giữ chức chủ tịch nước
kukem wrote on Aug 20, '09
Cảm ơn bác Tô Hải! Đám trẻ con tụi cháu không biết gì, cũng nhờ bác mà ít nhiều mở rộng tầm mắt biết thêm những điều không có trong "chính sử". Hi vọng một ngày dân ta sẽ được học những trang sử mới khách quan, không xuyên tạc, thêm bớt, thiên lệch. Chúc bác khỏe!
hochimeo wrote on Aug 20, '09
Các cậu nhanh quá! Tớ rình bóc tem bài này mà hụt. Bù trớt! Number ten :)
hoaxuanvuong wrote on Aug 20, '09
Biết góp ý gì đây? cháu chỉ thấy nghèn nghẹn nơi cuốn họng. Mong sao các bô lão khác, cũng như cụ, giúp cho bọn trẻ tụi cháu tin rằng vẫn còn đâu đó sự thật trong lòng của dân tộc. Cháu kính cụ.
hoaxuanvuong wrote on Aug 20, '09
Biết góp ý gì đây? cháu chỉ thấy nghèn nghẹn nơi cuốn họng. Mong sao các bô lão khác, cũng như cụ, giúp cho bọn trẻ tụi cháu tin rằng vẫn còn đâu đó sự thật trong lòng của dân tộc. Cháu kính cụ.
latieunhu wrote on Aug 20, '09, edited on Aug 20, '09
Cháu hông sống trong thời đó nên cháu hông bít... hic...
doquykhoa wrote on Aug 20, '09
doc bai viet cua bac con hay hon doc lich su, lich su nuoc nha toan viet chuyen hay ho thoi!
drvoland wrote on Aug 20, '09
Lịch sử Việt Nam còn rất nhiều trang khuất lấp.
luongkhanh wrote on Aug 21, '09
Không có sự thật lịch sử nào có thể dấu diếm được mãi. Rồi đây những tư liệu lịch sử viết theo kiểu "có lợi, có định hướng" của đảng sẽ phải đối mặt với kho tài liệu của "sự thật" rất đầy đủ nhan nhản khắp nơi trên khắp thế giới (trừ Việt nam). Có một điều phi lý là thông thường người Việt sống trong nước lại là những người biết ít nhất về những sự thật xảy ra trên đất nước mình. Chỉ đến khi bước chân ra khỏi biên giới đất nước họ mới biết ai mới thật là người "xuyên tạc, bịa đặt." Ngày nay với những kho sách khổng lồ trên mạng như Việt Nam Thư Quán, Thư Viện Đặc Trưng, Viêt Studies, v.v. sẽ không quá khó cho các bạn trẻ chúng ta tìm đọc tài liệu lịch sử đáng tin của các vị như Hoàng Văn Chí, Trần Trọng Kim, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần, Bùi Diễm, Bùi Tín, v.v..
buidung123 wrote on Aug 21, '09
Mong bác có nhiều sức khỏe để có thể tiếp tục đưa ra những sự thật mà thế hệ trẻ chúng cháu đã không được biết bấy lâu nay.
anhbasg wrote on Aug 21, '09
Bác là người viết sử bằng mắt thấy, tai nghe, bác không nói ra thì ai sẽ cho tụi cháu biết đây. Đọc sách giáo khoa, nghe thầy cô dạy ở trường làm sao có những chi tiết này ?
tonvinhhong wrote on Aug 21, '09
Thưa nhạc sĩ Tô Hải và diễn đàn,

Tôn Vĩnh Hồng tôi bị "đánh hội đồng" mấy ngày nay nhưng cái tật hay ngứa miệng, "phát ngôn ninh tinh" vẫn không chừa .
Trong Tuần kí số 17 của ông Tô Hải có đưa ra mấy câu hỏi cho "các sử gia chuyên và không chuyên" . Tôi tuy không phải là "sử da" nhưng cũng nhảy ngang vào góp mặt lạm bàn cho có vẻ là mình "sính" sử vậy .

Câu hỏi 1: "Chính phủ Trần Trọng Kim có hiện hữu hay không ? Và ai là người đứng ra "đứng mũi chịu sào" với quân đội Nhật, trước và sau bọn chúng đầu hàng ?
Theo thiển ý của tôi thì chính phủ Trần Trọng Kim là một chính phủ hiện hữu, chính danh . Nhật tuyên bố trả lại độc lập cho Việt Nam, trả lại chủ quyền cho vua Bảo Đại sau khi đảo chánh Pháp (tuy không trả hoàn toàn nhưng trên danh nghĩa đã tuyên bố như vậy) . Việc làm trước tiên của vua Bảo Đại là tuyên bố vô hiệu hóa các hiệp ước đã ký với Pháp kể từ năm 1863 vì Pháp không thực thi được các "Hoà Ước, Hiệp Ước" đó (là bảo hộ vệ nước Việt Nam, nhưng nay bị Nhật chiếm) . Với vai trò của một nhà vua, ông Bảo Đại có đủ tư cách pháp nhân chỉ định ông Trần Trọng Kim làm Thủ Tướng và lập chính phủ . Chính phủ Trần Trọng Kim có đầy đủ các bộ, chỉ trừ Bộ Quốc Phòng (vì ông TTK nghĩ là quân Nhật đóng khắp nơi, nay mình có lính riêng thì dễ gây xung đột , chỉ có Thanh Niên Tiền Tuyến độ vài trăm người do Trung Úy Phan Tử Anh trông coi và vài trăm lính Bảo An, Hộ Thành lo canh giữ các công sở . Như vậy trên danh nghĩa có thể coi chính phủ ngắn ngủi của Thủ Tướng Trần Trọng Kim "hiện hữu", và dĩ nhiên trong giai đoạn "126" ngày ấy chính phủ Trần Trọng Kim "đứng mũi chịu sào" với quân đội của Nhật Hoàng .

Câu hỏi thứ 2: "Có phải khi thành lập Chính Phủ Lâm Thời và mời được vua Bảo Đại ra Hà Nội "làm cố vấn tối cao" với lời tuyên bố "thà làm dân một nước Tự Do còn hơn làm vua một nước nô lệ" được coi như sự chấm hết của chính phủ Trần Trọng Kim ?"

(Mặc dầu 2 câu hỏi hơi tréo cẳng ngỗng một chút: câu trên nhạc sĩ TH đặt vấn đề "Chính phủ TTK có hiện hữu hay không?", chưa có câu trả lời thì câu hỏi tiếp theo là "chính phủ đó chấm hết chưả ".

Theo ngu ý, câu trả lời là PHẢI . Chính phủ Trần Trọng không hề tuyên bố rút lui, cũng không cần tuyên bố từ chức, bởi vì ông TTK được nhà vua chỉ định làm thủ tướng và lập chính phủ, mà khi nhà vua "trao quyền" cho "chính phủ mới" thì có nghĩa là chính phủ "cũ" đã là câu chuyện của lịch sử rồi .
Trong chiếu thoái vị ban ngày 25/08/1945, tại lầu Kiến Trung, có đoạn " Trong khi trao quyền cho chính phủ mới, Trẫm chỉ mong ước có 3 điều này:
1. Đối với Tông Miếu và Lăng Tẩm của Liệt Thánh, chính phủ mới nên xử trí thế nào cho có sự thể .
2., 3....."
Nhà vua đã "trao quyền cho chính phủ mới" thì chính phủ TTK coi như chấm dứt vào cái ngày 25/08/1945 ấy .
Chỉ mấy ngày sau khi từ chức thì "Công Dân Vĩnh Thụy: được Việt Minh đưa ra quản thúc ở Hà Nội . Còn ông Trần Trọng Kim thì ngay sau đó dọn ra ở một ngôi là thuê ở làng Tại Thế, gần Thôn Vĩ Dạ, cùng với luật sư Trịnh Đình Thảo, cựu bộ trưởng bộ Tư Pháp trong chính phủ TTK . Không có sử liệu nào cho biết là chính phủ TTK còn hoạt động đến ngày 22/9/1945 cả .
Còn một điều nữa Tôn Vĩnh Hồng tôi cũng xin được phep không đồng ý với nhạc sĩ Tô Hải là : ông TTK không có "nằm yên nghỉ ở mảnh đất Đà Lạt thân yêu ", mà ông Thủ Tướng thân yêu của chúng ta nằm yên nghỉ ở nghĩa trang Phúc Thiện (Cầu Giấy) vào ngày 08/12/1953 (ông mất vào ngày 02/12/1953 tại Đà Lạt, linh cữu được phi cơ đưa về Hà Nội va` được đưa tới quàn ở chùa Quán Sứ ) .

Thôi thì:
"Lòng quê góp nhặt dông dài", không biết có mua vui được trống canh nào hay không ?

Thân kính,

Tôn Vĩnh Hồng
luongkhanh wrote on Aug 21, '09
Tôi nghĩ trong tranh luận nên chú ý đến cái đại thể mà bỏ qua những chi tiết, huynh/tỷ Tôn Vĩnh Hồng chú ý làm chi đến việc bác Tô Hải xưng tôi hay tớ, hay là việc ông Lệ Thần Trần Trọng Kim được chôn ở đâu (tôi xác nhận ông không được an táng ở Đà Lạt, vì tôi là người ở địa phương này) để đến nỗi bị giũa te tua vuốt mặt không kịp? Để cho khỏi mất thời giờ, tôi nghĩ mình cỏ thể 'bypass' (tạm dịch đi tắt đón đầu) để đi đến cái kết luận sau cùng mà mọi người đều đồng ý là ông Hồ đã thành công trong việc lừa phỉnh các nhân vật tăm tiếng khác chịu đứng chung với chính phủ của ông, cho đến khi họ ý thức được ông chỉ là một lãnh đạo cộng sản không hơn không kém. Vua Bảo Đại xét cho cùng cũng chỉ là một người bị lừa, bởi cái tên Nguyễn Ái Quốc mọi người đều ngưỡng mộ, mà ông Hồ đã thừa hưởng của người khác. Giá lúc đó có internet thì mọi người đâu có bị lừa phỉnh dễ như thế.
langdu126 wrote on Aug 21, '09
Hoan hô ông (bà?) Tôn v H.Tôi xin không được dùng đại từ nhân xưng "Tớ" với ông/bà nữa về những bổ xung mà tôi không rõ nên có thể dựa vào những tài liệu mà các bạn của tôi cung cấp nhầm.mà viết thêm thôi!Mong được nhiều sự uốn nắn,bổ xung nữa để tôi ,một anh già lạc đường "sáng thêm","thẩm thấu" thêm về lịch sử mà "Tôi" đã tự nhận là....gà mờ.Cũng vì gà mờ mà bao nhiêu bạn tôi đã... chếtcả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đấy./.
tohaimuonnam wrote on Aug 21, '09
Ông Giáo Sư TS (thứ thiệt, 2 bằng của Pháp) còn gà mờ huống chi mấy Cụ bỏ học đi theo tiếng gọi của non sông, nhắm mắt một hai ba cùng nhau ta "lên đường" theo dấu chân (giả) của "Bác" . (dấu chân thật thì khó mà tìm ra : người ta còn vẽ thêm Vĩ Nhân UNESCO cho nó thêm oai !!!!).
hoaxuanvuong wrote on Aug 21, '09
Không biết gì về lịch sử, nhưng dưa theo tình và lý thông thương trong cuộc sống của một dân đen, HXV không đồng tình với Tôn Vĩnh Hồng ở lời giải thích về cái chết của chính phủ TTK. Việt Minh đã công khai tuyên bố rằng mình đã CƯỚP CHÍNH QUYỀN, thì chính phủ TTK đương nhiên bị cướp mất. Cả cái chiếu thoái vị của vua Bảo Đại và việc "trao quyền" đều trở nên vô ý nghĩa.
tonvinhhong wrote on Aug 21, '09
Thưa diễn đàn,
Mình thảo luận theo nguyên tắc nhị nguyên hay đa nguyên . mặc dù không đồng ý nhưng tôi tôn trọng ý kiến của ông/bà HXV .
Nói về lịch sử thì chúng ta phải dựa trên nhân chứng sống (nếu thời gian chưa qúa lâu và những chứng nhân của giai đoạn lịch sử đó còn sống) hoặc dựa trên những nguồn sử liệu trung thực, đáng tin cậy .
Phái đoàn của Việt Minh do Trần Huy Liệu hướng dẫn vào Huế gặp nhà vua để yêu cầu thoái vị, trao ấn kiếm và trao quyền cho chính phủ mới (CP HCM) . Và trong ngày 25/08/1945 đó vua Bảo Đại ban chiếu thoái vị và bàn giao quyền hành một cách rất ôn hòa .
CƯỚP là một động từ nói lên tính cách tàn bạo, dùng vũ lực hay sức mạnh để giựt lấy một cái gì đó từ tay kẻ khác . Ở đây chúng ta không thấy Trần Huy Liệu dùng sức mạnh uy hiếp nhà vua hay giựt đi ấn kiếm (biểu tượng của quyền lực) của Hoàng Đế hay viết sẳn "chiếu" thoái vị rồi đưa súng vào đầu bắt nhà vua phải ký .
Bằng chứng cho việc trao quyền ôn hòa nầy là Công Dân Vĩnh Thụy được mời làm "Tối Cao Cố Vấn" cho chính phủ mới; học gỉa TTK được chính phủ Việt Minh cho người đến căn nhà thuê ở Vĩ Dạ trả lương cho tháng 9 (vì tháng đó không ai trong nội các được lãnh lương cả ). Chính cụ TTK cho biết việc nầy trong "Một Cơn Gío Bụi" và còn viết rằng nhờ số tiền nầy mới tạm xoay xở trong thời gian ở đó, trước khi trở ra Hà Nội .
Nguyên tắc của giới tình báo là: 1. Thâu lượm tin tức; 2. Phối kiểm các nguồn tin; 3. Tổng hợp các nguồn tin đã nhận được; 4. Phân tích và kết luận .
Người nghiên cứu về sử một cách nghiêm túc cũng phải đi qua các chặng đường tương tự như vậy, không thể dựa vào "Việt Minh đã công khai tuyên bố rằng mình đã CƯỚP CHÍNH QUYỀN" thì đi đến kết luận "chính phủ TTK đương nhiên bị cướp mất" . Và kinh nghiệm thương đau của Dân Tộc đã cho chúng ta biết một cách chắc chắn là những lời "tuyên bố" của Cộng Sản không phải là điều xác tín và là chổ "DỰA" an toàn!

Thân kính,

Tôn Vĩnh Hồng
xuanthong wrote on Aug 21, '09
chào Bác Tô Hải. Sán nay cuối tuần, vào đọc báo Công An thử thế nào thì thấy có 1 bài viết về Bác của Tác giả Trần Thiên Lương ( Lần trước Bác gọi là Bất Lương đấy mà). http://vnca.cand.com.vn/vi-VN/doisongvanhoa/2009/8/54077.cand
meaodo wrote on Aug 22, '09, edited on Aug 22, '09
Chào chú.
Cháu đang luyện tới chương 6 trong HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN . Qua mấy chương đầu theo cháu hiểu lãnh đạo CS thời đó toàn là đám dốt thất học , xu nịnh và cơ hội .!!
Chúc Chú khỏe chờ ánh Bình Minh sắp ló dạng .
4vota wrote on Aug 22, '09
Ông Gandhi (của Ấn độ) có một lời thấm thía :
" Chúng ta đang sống giữa một nơi, một thời đầy những rắn. Chúng ta nên nhận ra cái đầu ở mỗi con rắn là ở đâu "
Có lẽ thời bấy, trong và sau Chiến tranh Thế Giới thư Hai, đầu rắn đang ở Luân đôn, Ba lê, Mạc tư khoa, Bắc kinh, Nam kinh, Đông kinh, Hoa thịnh đốn ...
Người Việt nam, từ khi có phong trào Đông du đến lúc có đệ nhị Thế chiến (1939 -1945), đã phải ở giũa một cảnh huống đầy rắn rết .
Cụ Hồ ắt đã bị một vài con rắn nó quấn từ khi rời nước Phám sang Nga (1924), ở Tầu (1930s)...và về nước (1940s)
Ngày nay, rắn ở đâu, đầu rắn nó đang ở đâu .
4vota wrote on Aug 22, '09
Một cái, hai cái đầu rắn :
Hitler ? Không hẳn .
Stalin ? ...
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2009/08/090822_1939_pact.shtml
duylado wrote on Aug 22, '09
chuc chu manh khoe
hoaxuanvuong wrote on Aug 23, '09
Xin phép cụ (Nhạc sĩ Tô Hải) cho con được hỏi Tôn Vĩnh Hồng thêm một vài điều mà con thấy không thông ạ!

Tôn Vĩnh Hồng biết cách làm tình báo và sử gia, thật là đa tài! có vài câu hỏi xin đực hỏi:

Tại thời điểm ấy, tương quan lực lượng giữa Việt Minh và vài trăm lính (theo bài viết trên đây) của CP TTK như thế nào ạ?

Vì sao sau khi được ra nước ngoài lần đầu (Ngày 16 tháng 3 năm 1946) kể từ sau khi "thoái vị" với cương vị Đại Biểu Quốc Hội nước VNDCCH thì Ngài không về với Việt Minh nữa; Đến ngày 15 tháng 5, 1948 "vua Bảo Đại gửi thông điệp cho tướng Nguyễn Văn Xuân, tán thành sự thành lập Chính phủ Trung ương Lâm thời Việt Nam do tướng Xuân điều khiển "để giải quyết vấn đề Việt Nam đối với Pháp và dư luận Quốc tế"? (THông tin từ: http://vi.wikipedia.org/wiki/Bảo_Đại)
lamphong72 wrote on Aug 24, '09, edited on Aug 24, '09
Các bạn thân mến! Bác Tô Hải la` một trong chứng nhân lịch sử còn tồn tại , bác đã nhìn thấy lịch sư Việt Nam bị bóp méo vá bị xuyên tạc Thí dụ như: " Người yêu nước bị gán tội là phản quốc bị sát hại, còn ngược lại kẻ lường gạt dân tộc, gian manh quỷ quyệt giết hại đồng bào thì được tôn vinh. " . Cho nên giờ nầy bác đã vượt được cái hèn sau mấy mươi năm sống cam tâm dưới chế độ dã man , muốn sông là phải im, phải tung hô chế độ. Nhưng thời diểm hôm nay có nhiều vận hội cho dân tộc. Chủ nghĩa CS quái thai đó dân Đông Âu và Nga vứt bỏ lần lượt. Phim "Sự Thật HCM và Thiên An Môn "
đã xuất hiện giúp cho thanh niên va dân tộc xác định được ai là kẻ thù, ai là yêu nước ?....... Một số bằng chhứng cụ thể giúp cho quý bạn thấy rỏ sức mạnh của dân chủ vả sự tự do là động cơ phát triển cho đất nước. Dân Đông Đức phá vở bức tường kềm kẹp và sáng suốt bỏ chủ nghĩa CS thống nhât với Tây Đức theo thề chế Tự Do. ... số người sống trong nước cộng sản xin tị nan ở các nước tự do rất nhiều, còn người tự do xin ti nạn nước CS như không có
. Một sô hình ảnh mà tôi nêu tượng trưng cho sư thật, xin quý vị tim hiểu và phê phán . Đây là lúc chúng ta dứt khoát để thay cái nguyên dạng tối tâm của đất nước và nguy cơ Tổ Quốc ta đã rơi vào Tàu Cộng.

Bác Tô Hải đã hiên ngang xem thường nhữngkẻ không thức thời ráng làm tay sai đế quốc Tàu Cộng . Nếu hăm doạ Bác Tô Hải vi phạm LHS. 88 thì phải hăm luôn Bác Đại Tướng Võ Nguyên Giáp nữa chứ?
banconong wrote on Aug 24, '09
bác Tô Hải có thể đưa các đường links liên quan đến các vấn đề lịch sử mà bác có, hay nhận được lên đây không?
fantomas224 wrote on Aug 25, '09
Thua ong Ton Vinh Hong .Ong dua ra nguyen tac tinh bao nhu vay la dung .Tuy nhien ong co the chi vien dan ly do nha vua BAO DAI ky chieu thoai vi de ket luan Viet Minh khong "cuop" chinh quyen thi toi cung da tung phan tich tin tinh bao nhu moi nguoi thi cung khong the khang dinh nha Vua co bi ep buoc ky chieu thoai vi hay khong??? Neu ai co doc hoi ky cua vua Bao Dai thi co the hieu duoc .Theo toi ong Ton v hong co ve benh Viet Minh day.O day toi chi thay nhac sy TO HAI noi Viet Minh cuop chinh quyen vao ngay 17 ,18 thang 8 nam 1945 la ro rang ai cung biet....Neu vua Bao Dai thua nhan chinh quyen Viet Minh thi tai sao ngay 15 thang 5 Vua lai goi thong diep cho tuong Xuan tan thanh lap chinh phu trung uong lam thoi??? Vua Bao Dai tren cuong vi la nguoi co bon phan phai giu ngoi vua cho nha NGUYEN khong the ky chieu thoai vi de dang nhu vay ...lam sao ong TVH co the khang dinh neu nha vua khong ky thi tinh mang co duoc an toan khong?/// Sau nay moi nguoi deu biet neu nhu Tong Thong Ngo Dinh Diem dong y de cho quan doi My vao Viet Nam nam 1963 thi 2 anh em ong Diem co bi chet tham khong???
vannguyen99 wrote on Aug 26, '09
Vua mà bị kề dao vô cổ, phải tuyên bố thoái vị thôi. Vua cũng là con người, vua Bảo Đại còn phải bảo vệ giòng tộc, con cháu.
xixon1999 wrote on Aug 26, '09
Trích Hồi ký: Một cơn gió bụi, của sử gia Trần Trọng Kim (chương 4): http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237n2n

"Chừng mười giờ sáng ngày 17 tháng tư năm 1945, tôi đem danh sách ấy vào trình vua Bảo Ðại. Vào đến nơi, tôi thấy ông Yokohama, tối cao cố vấn Nhật, đã ngồi đó rồi. Ông thấy tôi vào liền hỏi: "Cụ đã lập thành chính phủ rồi à?". Tôi nói: "Vâng, hôm nay tôi đem danh sách các bộ trưởng vào tâu trình hoàng thượng để ngài chuẩn y".
Tôi đệ trình vua Bảo Ðại, ngài xem xong phán rằng: "Ðược". Khi ấy ông Yokohama nói: "Xin cho tôi xem là những ai". Ông xem rồi, trả lại tôi và nói: "Tôi chúc mừng cụ đã chọn được người rất đứng đắn". Sự thực là thế, chứ không như người ta đã tưởng tượng là người Nhật Bản bắt tôi phải dùng những người của họ đã định trước.

...Lại có một người Nhật nói ra nói vào rằng: trong nội các chỉ có những người chuyên môn chứ không có người chính trị. Cái ý của bọn ấy là muốn đưa những người thân với họ vào nội các. Song chúng tôi nghĩ: người làm việc nước lúc ấy cần phải là những người ngay chính và có học thức, chứ không cần những người xảo trá, xưng danh trục lợi, gió chiều nào theo chiều nấy.

...Theo lời một người Việt Nam có mặt trong hội nghị ấy đã nói: Lý Thụy có kết nghĩa với một người cộng sản Tàu tên là Hầu Chí Minh, làm chức thiếu tướng trong quân đội thuộc quyền chỉ huy của Trương Phát Khuê. Khi ở nhà ngục ra, ông muốn tỏ tình thân ái với bạn mới lấy tên là Hồ Chí Minh. Khi ông được tha ra, liền tuyên thệ xin hết lòng trung thành với Việt Nam Cách Mệnh Ðồng Minh Hội mà làm việc.

...Ðảng Việt Minh cộng sản có tổ chức rất chu mật và theo đúng phương pháp khoa học. Trong khi ông Hồ Chí Minh ở bên Tàu để chờ đợi thời cơ, ở trong nước đâu đâu cũng có cán bộ, ngấm ngầm hành động và tuyên truyền rất khôn khéo. Họ lợi dụng lòng ái quốc của dân chúng mà tuyên truyền Việt Minh không phải là đảng cộng sản, chỉ là một mặt trận gồm tất cả các đảng phái lấy lại độc lập cho nước nhà, vậy nên từ bắc chí nam đâu cũng có người theo.

...Ðảng Việt Minh cộng sản có tổ chức rất chu mật và theo đúng phương pháp khoa học. Trong khi ông Hồ Chí Minh ở bên Tàu để chờ đợi thời cơ, ở trong nước đâu đâu cũng có cán bộ, ngấm ngầm hành động và tuyên truyền rất khôn khéo. Họ lợi dụng lòng ái quốc của dân chúng mà tuyên truyền Việt Minh không phải là đảng cộng sản, chỉ là một mặt trận gồm tất cả các đảng phái lấy lại độc lập cho nước nhà, vậy nên từ bắc chí nam đâu cũng có người theo.

...Sau đó hội cho ông Hồ Chí Minh cùng 22 đảng viên phần nhiều là người trong đảng Phục Quốc về nước để khởi sự hành động. Trong số 22 người ấy có một nữ đảng viên tên là Ðỗ Thị Lạc là người sau có đứa con gái với Hồ Chí Minh. Về sau thấy người ta nói khi về đến địa hạt Bắc Giang, có ba đảng viên trong 22 người ấy bị giết vì không chịu theo cộng sản.

...Về đường binh lực, lúc ấy Việt Minh không không có gì thật. Nhưng cái phương lược của họ đánh bằng tuyên truyền, bằng lối quỉ quyệt lừa dối để lôi kéo dân chúng đi theo, chứ không đánh bằng binh khí. Sự tuyên truyền của họ đã có ngấm ngầm từ lâu trước khi quân Nhật đảo chính chứ không phải bây giờ mới có.

Kính mời các bác vào đây xem hồi ký "Một cơn gió bụi" của sử gia Trần Trọng Kim để hiểu thêm sự thật về giai đoạn lịch sử quan trọng của nước nhà:
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237nvn
totuyetnga wrote on Aug 27, '09
Khong thay ai neu len "tuan le vang"sau ngay 19 thang tam. Me toi co mot cai nhan cuoi ,cung lay ra de dong gop vao "tuan le vang " va con biet bao nhieu nguoi khac deu qua tin tuong vao Doc Lap ,khong bi Tay cai tri nen ai cung cung gop vao "tuan le vang" .So luong vang lon ay ai da giu,va dung lam cai gi? hay lai de hien may ong Tau Trung Cong. het.
tonvinhhong wrote on Aug 27, '09
Nguyễn Thanh Giang – Đọc hồi ký của nhạc sĩ Tô Hải

26/08/2009 | 10:00 sáng | Chưa có phản hồi.

Tác giả: Nguyễn Thanh Giang

Chuyên mục: Tổng hợp
Thẻ: Hồi ký của một thằng hèn > Tô Hải

Vào cái đêm bước vào tuổi 80 được 8 tháng 26 ngày, nhạc sĩ Tô Hải đã viết những dòng sau đây cho đoạn kết cuốn hồi ký[1] của mình: “Hãy cho tôi được chết như các anh Trần Độ, Lê Liêm…, khi đăng ‘cáo phó’ không có cái mục ‘đảng viên Đảng CSVN’, dù so với các anh, tôi chỉ là con tôm, con tép! Các anh đã ‘được khai trừ’. Các anh đã dám ‘công khai chống Đảng Cộng sản’, dám công khai nhận ‘bản án đầy vinh quang’! Không hề sợ hãi, cúi đầu. Không hèn lâu như tôi.” (trang 469)

Cầu nguyện như vậy, nhưng ông cũng đã vùng lên thét lớn: “Phải sống! Tôi phải sống. Vì có sống tôi mới có thể làm nhân chứng cho cái thời đại… đểu cáng nhất trong lịch sử nước tôi, chẳng tư bản, chẳng cộng sản, chẳng ra ngô ra khoai, chẳng phải, chẳng trái, chẳng luân, chẳng lý, chẳng luật, chẳng pháp, thậm chí chẳng cha mẹ, anh em, họ hàng, làng xóm gì hết!” (trang 375)

Người viết những dòng đó chính là người đã từng “vừa làm lính trong ‘tổ chức’ (Tô Hải vào Đảng Cộng sản từ năm 1949), vừa sáng tác, vừa biểu diễn với cả tâm hồn và trái tim, rất tự nguyện, rất hiến dâng, không mảy may mặc cảm, suy tính, tôi đã sẵn sàng ra chiến trường chết như một chiến sĩ với câu hát ‘Đấu tranh này là trận cuối cùng…’ trên môi” (trang 439), là người đã có công lớn trong sự nghiệp “dùng âm nhạc phục vụ động viên lính cụ Hồ”. (trang 439

Bởi thế cho nên ông đã sám hối một cách vật vã: “Gần hết cuộc đời, tôi vẫn chỉ là ‘con đại bàng… cánh cụt’, chạy lè tè trên mặt đất mà vẫn vấp ngã đến gãy mỏ, trụi lông… Nhưng, ‘vừa là tội đồ vừa là tòng phạm’, làm sao những con đại bàng cánh cụt kia có thể bay cao, bay xa? Thôi thì xin làm con sói của Alfred de Vigny, con bói cá của Musset tru lên tiếng rú cuối cùng, phanh ngực, xé lòng, hiến cho lịch sử một mẩu trái tim, một mẩu trí óc, một chút hơi tàn của thân xác.” (trang 54)

Tâm trạng ông giống như tâm trạng của Nguyễn Đình Thi sám hối lúc sắp từ giã cuộc sống:

“Tất cả người tôi còn nhiều bùn tanh

Mặt tôi nhuốm xanh, nhuốm đỏ

Tay tôi vương nhiều đồ bỏ

Nhiều dây nhợ tự buộc mình

Thôi! Xin tha cho mọi lỗi lầm

Quên cho những dối lừa khoác lác

Tôi biết tôi đã nhiều lần tàn ác

Và ngu dại còn nhiều lần hơn…”

Tô Hải đã từng van xin: “Hi vọng rằng sau khi đọc hồi ký này người đọc sẽ thương cảm cho tôi, cho các bạn tôi, những người ngây thơ, tội nghiệp, cả cuộc đời bị lừa dối và đi dối lừa người khác một cách vô ý thức” (trang 53). Ông nghĩ mình vừa là tội đồ, vừa là tòng phạm bởi vì: “Chúng ta mới dại dột làm sao! Chúng ta đã đánh đổi lương tâm trong sáng ấy lấy một thứ lương tâm đen tối không phải của mình. Lương tâm thời buổi đánh nhau của tao, của chúng mày, ơi các bạn của tôi, đều là lương tâm của… người khác! Lương tâm của ông Diệm, ông Thiệu chống cộng sản, lương tâm của ông Mác, ông Lê, ông Mao, ông Hồ không khoan nhượng với kẻ thù giai cấp!” (trang 92). Cho nên: “Ôi! Cái đầu biết nghĩ, trái tim biết xúc động làm khổ những con người có học như tao, như chúng mày đấy, các bạn của tao ơi! Thằng giàu có bên xứ người cũng như thằng trắng tay trong lòng tổ quốc đều có nỗi đau tự đánh mất hết tuổi trẻ của mình. Chúng mày cảm thấy lạc lõng giữa trời Âu, Mỹ. Còn tao, đau hơn, thấy mình lạc lõng trên chính đất nước mình, ngay giữa lòng con, cháu mình. Một cuộc tha hương trên đất mẹ.” (trang 91)

Sao lại cảm thấy “lạc lõng trên chính đất nước mình”? Vì, trong khi từ chốn thị thành ồn ào đến nơi thâm sơn cùng cốc, trẻ phải học, già phải tụng niệm rằng cuộc chiến Nam-Bắc vừa qua là cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thì Tô Hải cho rằng “Với tôi cũng như với nhiều người được đọc, được nghe và có được tí chút độc lập suy nghĩ thì cuộc chiến chống Mỹ chẳng có gì là bất ngờ. Cuộc ‘mà cả’ về Việt Nam đâu có ở Việt Nam. Nó diễn ra từ khi Nixon sang Tàu, Brezhnev sang Mỹ, ở các cuộc bắt tay, khi nóng, khi lạnh giữa các ông trùm chính trị ở các cuộc hội đàm công khai, bí mật và kết cuộc là sự ‘nắn gân’, đọ sức, mặc cả nhau bằng cuộc chiến leo thang ở Việt Nam. Đâu phải nó nổ ra từ vụ hải quân tí hon Bắc Kỳ dám ‘đánh cú liều’ vào tầu Maddox ở vịnh Bắc Bộ! Quần áo, mũ, giày, thắt lưng, bao đạn, lương khô… tất cả là… Tàu! Kalachnikoff, T54, Sam I, Sam II, Mig 17 hay Mig 21… tất cả đều đến từ Matxcơva… Còn dân Việt Nam chỉ có… người, mà con người Việt Nam thì chỉ cần đứng trước hai chữ ‘xâm lược’ là sẵn sàng, kẻ thù nào cũng… ‘oánh’!” (trang 266)

Trong tâm khảm ông, cuộc chiến tương tàn ấy thật là hãi hùng: “Tất cả những người từng nhìn tận mắt cảnh ‘tay phải chém tay trái’, từng khóc lặng trước cái chết của cả một tiểu đoàn, một đoàn xe, một đơn vị thanh niên xung phong, từng ngửi mùi xác chết ở các ngọn ‘đồi thịt băm’ trong chiến dịch Lam Sơn 719, liệu còn lòng dạ nào viết lên những khẩu hiệu như ‘Tiêu diệt đến tên ngụy cuối cùng’? Trong cuộc chiến đã được Việt Nam hóa, bên ăn cơm quốc gia cũng như bên uống nước lã cộng sản đã đẩy ra mặt trận cả trăm ngàn trai trẻ Việt để họ lăn xả vào chém giết nhau! Những ‘đồi thịt băm’ mới này còn kinh hoàng hơn nhiều so với ‘đồi thịt băm’ Khe Sanh, vì ở đó người Mỹ có đủ phương tiện dọn sạch những gì còn lại của một xác lính Mỹ. Trái lại, trong chiến dịch Lam Sơn 719, hàng trăm thây người chỉ là những đống thịt thối rữa phơi mưa, phơi nắng làm mồi cho hàng đàn quạ đen và chó hoang! Chẳng bên nào kịp lo chôn cất hoặc thắp bó hương cầu cho linh hồn họ được siêu thoát! Tôi có thêm dịp để tự đặt cho mình những câu hỏi: ‘Thằng Mỹ ăn cái giải gì trong cuộc chiến hao tài tốn của này?’ Hay: ‘Chỉ vì các anh là cộng sản nên tôi phải diệt?’ Hoặc: ‘Vì sao nhiều người sợ, nhiều người căm cộng sản đến thế?’ v.v…” (trang 288)

Không phải chỉ riêng Tô Hải, hồi ức chiến trường xưa càng rùng rợn bao nhiêu thì mặc cảm tội lỗi của các văn nghệ sĩ càng ghê gớm bấy nhiêu. Hãy nghe Chế Lan Viên:

“Mậu Thân, 2000 người xuống đồng bằng

Chỉ một đêm, còn sống có 30!

Ai chịu trách nhiệm về cái chết của 2000 người đó?

Tôi, tôi người viết những câu thơ cổ võ

Ca tụng người không tiếc mạng mình

trong mọi cuộc xung phong…”

Tô Hải không chỉ nguyền rủa cuộc chiến tranh Nam-Bắc tương tàn mà còn xét lại cả cuộc kháng chiến chống Pháp: “Sau này, loại thanh niên ‘yêu nước hồn nhiên’ bọn tôi đâu có dám lên tiếng khi nghe người ta tự tâng bốc kể công với lịch sử rằng: ‘Đảng đã lãnh đạo toàn dân nổi dậy đánh Pháp, đuổi Nhật giành tự do, độc lập cho đất nước!’ Và các nhà viết sử nhà nước cộng sản cũng lờ tịt luôn cái chuyện Việt Minh cướp chính quyền từ chính phủ quân chủ lập hiến Trần Trọng Kim — Không khác vụ lật đổ chính phủ Kerensky ở nước Nga trong lúc nội tình nước này đang bối rối. Thực tế lúc ấy là Việt Minh đã xuất hiện như tổ chức duy nhất, chỗ dựa duy nhất, lá cờ duy nhất, để lũ thanh niên ‘yêu nước ngơ ngác’ chúng tôi đi theo. Chúng tôi có biết gì đến cái đảng cộng sản cộng xiếc, nhất là ông Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh sau đó còn công khai tuyên bố giải tán Đảng của ông ta trước thế giới và đồng bào cả nước! Trong chính phủ có đầy đủ các vị Huỳnh Thúc Kháng, Phan Kế Toại, Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh… và cả ‘cố vấn’ Bảo Đại nữa. ‘Quả lừa lịch sử’ bắt đầu chính là từ đây! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây! Tại sao Việt Nam không độc lập như Mã Lai, Nam Dương, Ấn Độ, Thái Lan, Phi Luật Tân… mà phải qua 30 năm chém giết kẻ thù thì ít… mà chém giết nhau thì nhiều?” (trang 125)

“Không có ông Hồ, không có cái đảng này thì đâu đến nỗi cả dân tộc tôi bị chiến tranh tàn phá, anh em, họ hàng đâu đến nỗi chia lìa, chém giết lẫn nhau, đâu đến nỗi thua xa những nước cũng thuộc địa như nước tôi đến cả thế kỷ về mọi mặt.” (trang 388)

“Tại sao các dân tộc khác, xung quanh ta thôi, họ đều là thuộc địa của Anh, Pháp, Hà Lan, Mỹ lại được độc lập, tự do, mở mang đất nước, kinh tế phát triển? Còn Việt Nam? Cái gì đã để cho họ ghét tới mức thay nhau diệt sạch dân mình thế nhỉ? Hỏi tức là trả lời! Tôi đã một lần nữa khẳng định được lý do của cuộc chiến tranh này: Đây là cuộc chiến của loài người chống nạn cộng sản vô luân, vô đạo lý! Đây là sự hy sinh cực kỳ vô duyên cho cái chủ nghĩa không tưởng, cho sự tiếm quyền của một lớp người âm mưu làm vua của cái nước Việt Nam khốn khổ này bằng chiêu bài Độc Lập, Tự Do mà ở các nước, người ta đã có từ nửa thế kỷ nay rồi vì may mắn thay, họ không có Đảng Cộng sản cầm quyền!” (trang 272)

Ông như vừa trải qua một “giấc Nam Kha khéo bất bình” để rồi tỉnh dậy bàng hoàng thấy “Trước mắt ngày nay chẳng có cái gì hết, không lý thuyết cách mạng vô sản, không đảng cộng sản, không ‘Bác Hồ’ anh minh lãnh đạo mà chỉ là một cuộc vơ vét cuối cùng của đoàn thủy thủ chuẩn bị nhảy khỏi con tầu sắp đắm với hành khách là nhân dân Viêt Nam bất hạnh! Đoàn thuỷ thủ ấy gồm những tên lưu manh vô học, những tên giám-đốc-không-vốn, những tay cầm đầu hải quan mà buôn lậu, những tay phụ trách tư pháp, toà án, thanh tra chuyên nghề kết án người vô tội, những tên quản lý nhà đất mà cướp nhà, cướp đất để chia nhau vô tội vạ, những kẻ buôn lậu ma tuý nằm ngay trong những trung tâm đầu não chống ma túy. Và ở bậc cao nhất của cung đình là những tên đại lưu manh trơ tráo, chẳng Mác chẳng Xít gì, đang trấn áp, đe dọa người dân bằng nhà tù, súng đạn, để ăn cướp bất cứ thứ gì có thể cướp, vơ vét của cải đất nước làm của riêng, lấy tiền bỏ vào các tài khoản khổng lồ ở nước ngoài do con, cháu, bồ bịch, tay chân chúng làm chủ!” (trang 79)

Ông không tin vào thực tài của những người lãnh đạo khi nhân ra: “Hàng lô hàng lốc những ông giám đốc, tỉnh uỷ, trung ương uỷ viên, đại biểu Quốc hội đều có bằng tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân… mà chẳng hề có tên trong hồ sơ sinh viên, nghiên cứu sinh ở bất cứ trường đại học nào! Hầu hết đều là tiến sĩ, thạc sĩ… Mác-Lênin, tốt nghiệp ở cái trường Đảng do ông giáo sư tiến sĩ tên Nguyễn Đức Bình, uỷ viên ‘bộ chính troẹ’ làm… giám đốc!” (trang 395)

Với những người lãnh đạo như thế thì lời cảnh báo sau đây của Tô Hải không phải hoàn toàn không đáng lưu tâm: “Cái đểu cáng nhất của bọn cầm quyền hiện nay là chúng dám làm bất kỳ điều gì có thể làm miễn ních đầy túi tham. Chúng sẵn sàng bán nước cho bất kể kẻ nào muốn mua, dù là Tầu, Mỹ, hay Nga. Một ngày nào đó chúng sẽ tuyên bố giải tán Đảng chưa biết chừng. Đó là lúc chúng đã ‘hạ cánh an toàn’ với đống của cải chiếm được. Cũng chưa biết chừng có những tên còn tự đứng ra, hoặc cho con cháu đứng ra lập Đảng này, Đảng nọ, rồi lớn tiếng chửi cái Đảng hiện tại hơn ai hết… để lại chiếm những ghế ngon lành trong một chính quyền mới của những tên tư bản đích thực mà chính chúng sẽ là đại diện!?” (trang 404)

Lời cảnh báo của Tô Hải càng làm ta sửng sốt, lo ngại khi thấy người ta ầm ầm đưa Trung Quốc vào Tây Nguyên, thiết lập xa lộ thênh thang nhất, hiện đại nhất dẫn thẳng từ Trung Quốc đến Hà Nội, lập đường dây nóng giữa các nhà lãnh đạo Việt Nam hiện nay với các nhà lãnh đạo Trung Quốc. Càng kỳ lạ hơn là người ta không chỉ đàn áp các đám biểu tình ở trong nước mà cả đồng bào Việt Nam ở các nước khác biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lấn lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam!

Đối với Cụ Hồ, nhiều tư liệu có thể tin là xác thực đã chỉ rõ rằng Cụ từng cưới một bà y tá người Trung Quốc tên là Tăng Tuyết Minh làm vợ (đám cưới này có cả vợ ông Chu Ân Lai dự), Cụ cũng từng có một con trai với bà Nông Thị Xuân (người con trai này tên là Nguyễn Tất Trung, hiện đang ở Hà Nội). Về chuyện này, nhạc sĩ Tô Hải đã có cái nhìn thể tất: “Ông ta cũng là con người, cũng có quyền lấy vợ đẻ con, thậm chí ba bốn vợ như ông Lê Duẩn, cũng có quyền bồ bịch như ông Mitterand, ông Clinton chứ! Cái tội của ông là do bọn gọi là cộng sản An Nam phong kiến cố tình dựng ông ta lên thành ‘thánh sống’ (và ‘thánh chết’) để lừa bịp cái dân tộc đa số là nông dân thất học, đầu óc còn mê muội về thánh về thần. Ông ta chỉ là một nhà cách mạng chính hiệu cuồng tín với chủ nghĩa Mác-Lê mà thôi.” (trang 388)

Người viết bài này thì cho rằng, cả những người tô vẽ Cụ Hồ thành ông thánh, là vị cứu tinh; cả những ai thóa mạ Cụ là tên dâm tặc, là tội đồ dân tộc đều không đúng. Thực tế, Cụ cũng chỉ là một con người, một con người tài trí, tài trí đến mức có thể làm được những việc rất phi thường theo ý Cụ. (Đánh giá những việc làm ấy là công to hay tội lớn? Lịch sử sẽ còn bàn thảo công phu và sẽ được phán xét công minh.)

Đã là người thì có hỷ, nộ, ái, ố, dục, có xấu tốt, có đúng sai. Người ta thường cho rằng cái sai lớn nhất của Cụ Hồ là đã đưa chủ nghĩa Marx-Lenin vào Việt Nam.

Nếu chỉ lợi dụng chủ nghĩa Marx-Lenin để huy động được nông dân và lực lượng vô sản vào cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc thì chẳng nói làm gì. Đàng này, đúng như nhà văn Nguyễn Khải đã nói trong hồi ký “Đi tìm cái Tôi đã mất”: “Quả thật dân tộc Việt Nam đã thắng lớn trong phong trào đấu tranh giải phóng nhưng lại thua đậm trong công cuộc xây dựng một xã hội tự do, công bằng và dân chủ. Thoát ách nô lệ của thực dân lại tự nguyện tròng vào cổ cái ách của một học thuyết đã mất hết sức sống. Dân mình sao lại phải chịu một số phận nghiệt ngã đến thế!”

Như tự kiểm cuối đời, như lời di huấn viết lúc đã ngọai bát tuần, học giả Nguyễn Khắc Viện cũng thổ lộ: “Đời tôi là đời một thằng ngây thơ. Trong hai chữ ‘thơ’ và chữ ‘ngây’, tôi xin giữ lại cho mình chữ ‘thơ’ vì đã đi theo kháng chiến, còn cái chữ ‘ngây’ để chỉ cái sự đi theo chủ nghĩa xã hội thì xin… vứt nó đi!”

Tô Hải thì quyết liệt hơn. Ông rền rĩ thống thiết: “Tinh hoa đất nước giờ đâu tá? Ai cũng hèn như tôi sao?… Ai sẽ đưa con thuyền Việt Nam khỏi con đường vô định này, nếu những người hèn vẫn không dám nhận là mình hèn, không kiên quyết giã từ cái ngu dại, không lên án những gì mà mình lầm tưởng là ‘vinh quang rực sáng’ lại chính là ‘tội lỗi ngút trời’, không biết khuyên nhủ con cái chớ có giẫm vào vết chân đầy máu và nước mắt mà mình đã đi qua… Phải kiên quyết giã từ cái quá khứ đầy vinh quang vô ích của mình. Chỉ có sự giác ngộ chính trị cuối cùng này mới giải toả được mọi nỗi đau. Sự ‘trở cờ’, ‘phản bội’ để ‘đi tìm một sự trung thành mới’ như Jean Paul Sartre nói không ai dám làm ư? Vì còn… sĩ diện! Vì còn bị quá khứ níu kéo? Bỏ một thứ tà đạo, một niềm tin mù quáng, vứt vào sọt rác cái chiêu bài hoen rỉ, mốc meo, chẳng khác gì ly dị một con vợ độc ác, chẳng yêu gì mình khó lắm sao? Sao rất ít ‘thức giả’ dám tuyên bố công khai: Tôi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản?” (trang 411)

Và: “tôi đã nhận ra cái nhục của một thằng suốt đời ăn theo, nói leo, nói dối, đã nhìn thấy bộ mặt thật của cái chủ nghĩa bất lương mà tôi đi theo một cách vô tình và bất đắc dĩ, nhưng không dám rời bỏ nó”. (trang 301)

Nỗi đau khổ đến quằn quại của những người có lương tri như ông còn bị nhân lên là do: cứ tưởng được người ta dắt dẫn mình rồi mình cũng như tình nguyện cùng họ dụ dỗ bao nhiêu đồng bào đổ cả núi xương, sông máu, cả biển đầy nước mắt mồ hôi để xây dựng nên một mô hình xã hội “triệu lần hơn… ” thế nào kia; hóa ra, quanh quéo sao lại trở về với kinh tế thị trường. Cho nên ông không thể lòng không nhủ lòng: “Phải nói lên cho mọi người biết rằng cái giá mà cả dân tộc phải trả bằng hàng chục triệu mạng sống để đổi lấy cái… ‘thị trường tự do’ là cái sẵn có ở các nước cựu thuộc địa nghèo nàn lạc hậu như hoặc hơn Việt Nam trước đây, chẳng cần đến đảng cộng sản, chẳng cần đến các lãnh tụ vô cùng sáng suốt và duy nhất đúng đắn, chẳng cần đến chiến tranh, chẳng cần đến cái gọi là ‘chủ nghĩa anh hùng cách mạng’.” trang 282)

Trớ trêu và cay đắng sao: “những người cộng sản bỗng bừng tỉnh, thấy mình trót bỏ phí cuộc đời để theo một lý tưởng ba lăng nhăng. Vậy thì tội gì mà không tương kế tựu kế, cứ phất cái ngọn cờ rách cộng sản lên mà lập thành một đảng mới, một đảng mafia, làm giầu cho mình và cho con cháu! Cuộc vơ vét bằng hết của cải, tài nguyên đất nước vào tài khoản của mấy thằng cộng sản to đầu nhất bắt nguồn từ những ngày chiếm được ‘viên ngọc Sài Gòn’. Cái trò đánh lận con đen, thay chủ nghĩa cộng sản đạo đức giả bằng chủ nghĩa tư bản đỏ đích thực bắt đầu từ đây.” (trang 360)

Ngộ nghĩnh mà oái oăm sao, mới hôm qua người ta coi giầu có là kẻ thù và tôn cái nghèo lên hàng lãnh tụ, người ta coi “mo cơm, quả cà với tấm lòng cộng sản” là lý tưởng… thì hôm nay, người ta hô toáng lên: “Đảng viên phải biết làm giầu”. Báo Nhân Dân ra ngày 15 tháng 6 năm 1994 còn nêu quy định giầu có là một trong 5 tiêu chuẩn để được bầu vào cấp ủy Đảng.

Cho nên Tô Hải ngao ngán vì quá đỗi thất vọng: “Không cách nào cứu vãn được tâm hồn, đạo đức của một dân tộc khi cả dân tộc đó chạy theo một cuộc thi kỳ quái được công khai khuyến khích: Làm giàu! Đáng sợ hơn là người ta thi nhau làm giàu trên cơ sở… hai bàn tay trắng và cái đầu… rỗng tuếch, cái mồm sẵn sàng nuốt tất cả sắt, thép, nhà, cửa, gỗ, quặng, xi măng… Tiền, vàng, đất đai là của ‘trời ơi’, ‘của chùa’, giờ đây nằm gọn trong tay kẻ có chức, có quyền! Cái chủ nghĩa ‘tư bản rừng rú’, cái thị trường tự do định hướng xã hội chủ nghĩa có một không hai trong lịch sử loài người đã đẻ ra những quái thai ‘tư bản đỏ’, không tài, không vốn và hầu hết không đầu!” (trang 92)

Thật vậy, người ta cứ cố duy trì cho được cái thứ mặt người “kinh tế thị trường”, chân tay quỷ “định hướng xã hội chủ nghĩa” là để tạo ra tình trạng “đất đai là của ‘trời ơi’, ‘của chùa’”. Có thế người ta mới có thể biến hóa để những thứ đó: “giờ đây nằm gọn trong tay kẻ có chức, có quyền”!

Cho nên ngày nay “ở Việt Nam không có cá nhân ăn cắp, ăn cướp mà chỉ có ăn cắp, ăn cướp tập thể, ăn cắp ăn cướp theo băng đảng qua cách phân phối của cải chiếm được. Có tài thánh cũng chẳng truy ra nổi nguồn gốc tài sản mà bốn đời làm việc, với lương bộ trưởng, một người cũng chẳng xây nổi căn nhà đáng giá hàng nhiều ngàn lần tháng lương của anh ta! Nghĩa là có chính sách cho sự ăn cắp và ăn cướp công khai và… có tổ chức.” (trang 389)

Gần kết thúc Hồi ký, Tô Hải lại hơn một lần rền rĩ: “cuộc đời không cho phép tôi… chết sớm như các bạn Xiêm, Ích, Tước, Niệm, Hòa… mà bắt tôi phải sống, sống để trở thành một thằng hèn, hèn cho đến những ngày ‘vừa viết vừa run’ tập hồi ký này.” (trang 440)

Nhưng…

*

Trước sự kiện Khổng Tử đem con gái gả cho Công Dã Tràng, Luận ngữ đã bình rằng:

Công Dã Tràng là học trò của Khổng Tử, đã từng bị ngồi tù. Khổng tử vẫn bằng lòng đem con gái mình gả cho Công Dã Tràng. Vì sao? Theo Khổng Tử, phạm tội mà vi phạm điều nhân là kẻ vô đạo thất đức, phạm tội mà không vi phạm điều nhân là người đáng thương. Công Dã Tràng tuy có tội, nhưng không vi phạm điều nhân. Cho nên vẫn là con người có nhân, kiên trì phấn đấu sẽ đắc đạo (về sau được tôn lên làm bậc tiên hiền), Khổng Tử quyết gả cho Công Dã Tràng để thể hiện lòng tin của mình vào học trò.

Tô Hải dù đã tự nguyện chui vào rọ cộng sản (tức ngồi tù) nhưng không vi phạm điều nhân (chẳng những thế còn làm điều nhân thật đáng trân trọng là đã trên dưới tám mươi, lại đau yếu mà vẫn cậm cạch ngồi viết cuốn hồi ký đầy tâm huyết, rất giá trị này). Cho nên, rồi đây khi đi gặp Khổng Tử, chắc ông nhạc sĩ này sẽ được Khổng Tử gả cho con gái đẹp như “Nụ cười sơn cước”.[2]

Chỉ đáng trách là có những bọn người không hề bị “ngồi tù” (hoàn toàn khác chúng tôi, họ không hề bị Mác – Lê mê hoặc, không hề tin vào chủ nghĩa cộng sản mặc dù họ đang cầm thẻ đỏ), nhưng nhờ cả một thế hệ “yêu nước hồn nhiên”, “yêu nước ngơ ngác”, “yêu nước dại khờ”… đổ hết máu xương, mồ hôi nước mắt ra xây ngai vàng hôm nay cho họ được chễm chệ ngồi; để rồi, có ai đó than thân trách phận, ai đó thức tỉnh đem trải nghiệm bản thân ra khuyên nhủ họ thì liền bị họ xua sai nha lục soát, tra vấn, tống tù hay lệnh cho bọn bồi bút vô liêm sỉ trổ tài khuyển mã xuyên tạc, bôi bẩn, lăng nhục. Bất kể đấy là những người đáng bậc cha, bậc anh, bậc thầy của họ.

Gấp Hồi ký lại, tôi ngâm thầm câu hát ngày xưa: “Hỡi gió chiều có nhớ chăng? Mãi mối tình còn vấn vương”.[3] Và, tôi thương, tôi yêu Tô Hải.

Hà Nội ngày 24 tháng 8 năm 2009

© 2009 Nguyễn Thanh Giang
nguyentrongdan wrote on Aug 28, '09
Qui Ong "đổ hết máu xương, mồ hôi nước mắt ra xây ngai vàng" , thi bay gio con than van gi nua!
Bay gio phai lay cong chuoc toi, lat do cai che do toi te do xuong.
Khong con cach nao khac!


Ca mot dam Nong, Triet, Dung, To Huy Rua, Truong Tan Sang, Truong Vinh Trong v,v....gio phut nay ma con ho hao hoc tap tu tuong cua Ho Chi... Meo mot cach tro tren de troi buoc toan dan. Trach chung no, chung no nghe sao?

Neu chung no chiu nghe thi ong gia "hai so chin" Vo Nguyen Giap, khoi phai viet tho den ba lan!

Co than than trach phan chang la tu nhung nguoi khong he bi lam lan, chong CS toi cung NGAY TU NGAY DAU, ma gio phut nay bi..."sai nha lục soát, tra vấn, tống tù hay lệnh cho bọn bồi bút vô liêm sỉ trổ tài khuyển mã xuyên tạc, bôi bẩn, lăng nhục" nhu... ong gia Nguyen Dan Que chang han! Hay bao nhan si mien Nam thuoc dien .... Nguy khac ( Hoang Hai Thuy, ,Mai Thao...)!

Co than phan trach phan chang la NHUNG THE HE TRE, dang phai ganh chiu hau qua lam lan va dang rang "khac phuc" hau qua do nhu co Le thi Cong Nhan, Le Chi Quang, Nguyen V Dai, Nguyen t Trung,....The he nay dung ly ra la phai song hanh phuc va thanh dat, giong nhu... Clinton, Bill Gate hay ...Obama chang han. The he nay nay phai ngoi tu ra kham nhu com bua de LAT DO cai NGAI VANG do QUI ONG... "đổ hết máu xương, mồ hôi nước mắt ra xây"

Co than than trach phan chang la sinh menh cua 250000 nguoi linh VNCH, do xuong mau ra chong CS duoc chung nao hay chung do, ngay nay khong mo khong ma, ma van bi oan la tay sai cua ..."Dollars", Nguy Quyen ban nuoc. ( Xin loi qui vi, toi viet lon, tay sai cua De Quoc Do-la. Chu "Meo" trung ten voi Ho Chi ...Meo nen kieng cu)

Chua ke bao oan hon cua bao ke bi dau to, bi danh tu san, bi giet khi noi guong Ho chi... Meo vuot bien tim duong cuu nuoc! Ma thuc su cuu duoc nuoc! Nho tien Viet Kieu "Dollar" goi ve tu nam 1987 den nam 1991, VN thoat ra khoi ach tac kinh te. ( Wa co the nho sai: hinh nhu dau bon ty dollar tong cong moi nam, khong lam gi ca ma co, Kinh te nuoc Viet dot nhien bung sang!)

Co than than trach phan chang la nhung nguoi dang dung cho de duoc di XUAT KHAU LAO DONG.
(Hinh nhu Kark Mark khong de cap den van de boc lot buon ban con nguoi kieu nay. Qui ong nhu Nguyen Thanh Giang ranh Mac Le hon wa nen xin hoi wa noi co dung khong?)

Xin phep wa duoc noi voi Tien si Giang :
"Hỡi gió chiều có nhớ chăng?"
Wa xin phep phat bieu: "Gio chieu mat me lam nhung khong biet nho!"
"Mãi mối tình còn vấn vương"
Wa xin phep phat bieu: LAM NGUOI XIN DUNG AN O HAI LONG.
( Co "ba vo nha" o ke ben ma con "vấn vương" mai moi tinh xua thi KHONG TOT CHUC NAO!)

Cung giong nhu chuyen NUOC NHA bay gio, da quyet tam chong CS thi xin dung hoai niem mot thoi cach mang lam lan nua!
Con than than trach phan tuc la con luyen tiec tai sao Cong Lao CM day nhu vay, nho " lu gia chung tao" ma co, vay ma noi khong nghe loi!
Tu nhan minh co cong lao CM, dang bc cha chu cua cai dam Nong To la khong the duoc.
Dam do bay gio la "GIAC" cua quoc gia!

Con chuyen Khong Tu, noi nhu ong tien si Giang thi nhac si TO HAI la.... hoc tro cua Khong Tu Sao? ( cho nen Khong Tu moi ga con gai...?? giong nhu CONG DA TRANG? )
Bac To Hai nha ta thich van hoa tien bo cua Tay Phuong hon thi phai neu nhu wa khong lam tu cuon hoi ky cua chinh ong!
Hay tu cach cua nhac si TO HAI ngang hang voi...Cong Da Trang?

Chi co chu "to" ma trach toi trach lui, trong khi vi von kieu nay, de bi hieu lam qua!

Gio phut nay cai ten lang gieng ke ben nha, khi thi nat no nhi nho coi dan Viet nhu wa khong ra gi, khi thi bat bo tau be, khi thi cam Tu Ban De quoc den khai thac dao petroleum ngay truoc cua nha wa, khi thi ban do dom khien wa mua, tien mat tat mang, khi thi lan chiem hai dao... Cang ngay cang thoc xau vao noi bo CHINH TRI cua Viet Nam.

Xin dung lay hinh anh To Hai, cung la An Nam "Bac Ky ma tau rang den", ba con rat gan voi wa, hinh nhu ben Noi xui gia cua to tien Wa, lam hoc tro cho thang moi ro lang gieng, HAY CO TU CACH NGANG HANG VOI THANG MOI RO LANG GIENG, Khong ..Banh Truong hay Khong ...Chet la KHONG HOP THOI DIEM,

Da la tien si thi tat nhien thong kim bac co.
Neu muon vi von thi nen vi von nhu the nay:
" Do Chieu da tung lam xuc dong bao nhan si tri thuc yeu nuoc voi cau :" Dam may thang gian but chang ta."
Nay To Hai lam nhu Do Chieu, viet cuon hoi ky XOAY SAU vao tam trang cua bao the he oan uong hy sinh, tiep tuc vach tran toi ac CS, mot tham hoa van con tren que huong QUA SUOT BAO NAM THANG.Tam long cua ong thuc tinh bao nguoi CUA NHIEU THE HE NOI TIEP. To Hai va Do Chieu, PHAI CHANG TUY HAI MA ...MOT? NEU CO DI GAP ONG THAY DO CHIEU, E RANG CUOC DOI AM TUONG TRI CUA TO HAI, SE CHANG BAO GIO CAN!)

Tai sao lai phai di gap ...Khong Chet!

Da trach nguoi dung chu khong hay thi phai can than luc vi von cho!
Wa noi co dung khong!

Noi Khong Dung thi xin loi wa noi sai Zay!

Thoi, wa chuc moi nguoi khoe manh cho ngay VUNG LEN LAT DO CONG SAN, XOA BO TU TUONG HANG PAC PO, VUT LUON CAI XAC DUA LEN DUA XUONG HAI QUA TROI!
Nguyen Trong Dan







thongtanxavanganh wrote on Aug 30, '09
cam on bac
shanmai wrote on Aug 31, '09
Phàm là những người có oán hận với chế độ nào sẽ nói về những điều không hay của chế độ đó, nếu cần thì bịa đặt cũng chả từ.
nguatai09 wrote on Sep 5, '09
di~ nhie^n, nhu*ng kha'c la` o*? cho^? no'i co' da^?n chu*'ng thi` mo*'i la` su*. tha^.t
nguyentrongdan wrote on Sep 7, '09
Lich su con do, dau can phai bia dat!
Con Shanmai khong oan han che do XHCN nay thi chac la Shanmai chua thay tan mat toi ac cua Dang CS VN chang?
Khoan phe phan, thay roi thi se hieu!
mltbt wrote on Sep 10, '09, edited on Sep 10, '09
cam on bac' Tohai nhé!
chuc bac" vui khoe an binh'!
giomoi wrote on Oct 31, '09
Cụ ơi, cụ biết điều 88 luật hình sự chưa?
ngdong wrote on Nov 25, '09
Giomoi hù ông già ? He he, chú mày tưởng ai cũng sợ chết.
Cái gì cần nói cho mọi người biết thì vẫn phải nói thôi. Bác Hải nhỉ. ( Gọi bác, chứ bác còn hơn ông thân sinh em 3 tuổi)
thanhsangdn wrote on May 21
cảm ơn link của xuanthong. tôi là kẻ lang thang mạng. vào trang CAND.com thông qua xuanthong. Tôi muốn chửi thẳng vào mặt ông Thiện Lương là Ác Lương chứ không phải thiện Lương như langdu126 là còn nhẹ.
Xin lỗi mọi người. Tôi chỉ muốn gởi ông Ác Lương thôi. Ông ngon thì viết bài có comment đi. viết xong thì tịt ngòi làm sao tôi cùng mọi người chửi ông được.
Cái từ "hãn hữu" ông dùng nghe nó chói cái lỗ tai. Cái báo CAND.com của ông không biết có mấy ai thèm đọc hay không chứ đừng nói đến bài viết của ông. ông lấy dữ liệu ở đau mà ông dám nói hãn hữu? tôi chửi trổng, tôi chửi bâng quơ, tôi chửi vào mặt ông, vì tôi ghét cái từ hãn hữu, vì tôi ghét ông dám ...đánh FAN của tôi.

1 nhận xét:

  1. Con không có thời gian đọc hết hồi ký Bác Tô Hải, chỉ có coppy về để đọc dần và lưu trữ cho mấy đứa con.Hôm nay đọc comemn Bác nguyễn Thanh Giang thấy thật tuyệt vời. Mong các Bác mạnh khỏe để viết những gì gọi là sự thật của Lịch sử VN để lớp hậu sinh biết rằng Lịch sử mà ĐCSVN đang lưu hành toàn là giả dối.Xin chúc Mọi người vạn sự Bình an

    Trả lờiXóa

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.