Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Tuần kí số 13


Tuần kí số 13 (Những mẩu chuyện ở Cổng Thiên Đường)
Jul 21, '09 5:51 AM

NHỮNG MẨU CHUYỆN NGHE ĐƯỢC Ở
"CỔNG THIÊN ĐƯỜNG"

Chẳng biết khi bà Thiệu "sáng tác" ra cái bệnh viện "Vì dân" có thật để phục vụ nhân dân không chứ từ ngày "giải phóng miền Nam" bệnh viện này được đổi tên là Thống Nhất, chuyên phục vụ các quan mà hầu hết đều là các quan ..."sắp chết" . Vì ít nhất đã qua tuổi 60 mới đạt được mức lương chuyên viên để được đủ tiêu chuẩn chữa trị trong bệnh viện này. Năm 59 tuổi, tức là cách đây 23 năm, khi tớ về hưu cũng là lúc tớ cầm được cái thẻ bảo hiểm y tế của bệnh viện này. Một số văn nghệ sỹ ăn lương nhà nước cũng hân hạnh được chữa bệnh và chết ở đây Một số chưa được mức lương mà bệnh viện yêu cầu thì cười khểnh và đặt cho cái bệnh viện đó là bệnh viện "vì quan", là "cổng thiên đàng" .Và sau này, khi các bác sỹ tài danh đều vượt biên, về hưu, bỏ ra làm bệnh viện tư thì nó xuống cấp đến nỗi nó mang cái tên :"Cửa địa ngục-" đến nơi nhận một bịch thuốc nội gần giống nhau rồi..... về.... !Của đáng tội. Tớ bảo đảm rằng nơi này là một nơi có "y đức" cao nhất nước . Hầu hết các "cháu bác sỹ" khó có thể hư được với mấy ông cán bộ già vì :
1) Mấy anh về hưu già hầu hết đều chẳng bao giờ chịu xì ra một cái phong bì nào
2) Cán bộ lương cao ,bằng hoặc hơn gấp ba,bốn lần lương bọn tớ bây giờ... quá nhiều và tòan trẻ măng. Giám đốc giám điếc, giáo sư, giáo siết, tiến sỹ, tiến siết đều lúc nha lúc nhúc vào cái nơi tưởng rằng "ưu tiên này".Còn cái số thực sự được ưu tiên bây giờ....đều chữa bệnh ở Thái Lan,Xanh Ga Po,Thụy Sỹ...hoặc ít nhất cũng là bệnh viên Việt Pháp.
3) Số lượng người đến khám bệnh ngày càng nhiều. Trung bình mỗi "cháu bác sỹ" nếu khám tử tế như ở một bệnh viện tư thì chắc chắn không thể nào đủ thời gian dù chỉ dành cho mỗi cụ bệnh nhân 10 phút
Năm vừa qua là năm tồi tệ nhất của tớ vì phải bước chân tới cửa thiên đàng tới năm bảy lần trong đó có hai lần qua hẳn cửa nằm ở các khoa... chờ chết. Ấy vậy mà, cho tới hôm nay (21/7/2009). tớ lại vừa rút lui khỏi "cổng thiên đàng"...một lần nữa nhưng trong lòng thấy lóe lên chút niềm vui. Số là:
Mỗi lần nhập viện, dù hôn mê phải thở oxy, phải tiếp nước hoặc lấy thuốc về nhà đều có dịp trực tiếp với những quan điểm của những người chẳng còn khát vọng, hòai bão gì nên hầu hết đều nói thẳng, nói thật. Té ra SỰ THẬT viết hoa ở nơi bệnh viện Thống nhất này ngày càng đựoc tô thêm rõ nét.
Ngày 17 vừa qua, huyết áp tớ lên 153, đầu đau như búa bổ, không ăn uống được bất cứ thứ gì. Saumấy lần cự tuyệt đi bệnh viện, bị áp lực của vợ con, bạn bè tớ đành chịu cưỡng chế lên taxi đến cổng thiên đàng Thống Nhất.....
Mới có 8h mà các cụ bệnh nhân đã đông như một góc bán tôm,cá chợ Bến Thành. Sau khi lấy được số ở phòng chờ thứ nhất. Gọi số xong, trình thẻ bảo hiểm y tế và sổ y bạ, khai bệnh xong thì được hướng dẫn đến phòng chờ số 2. Xếp sổ y bạ xong thì chờ bác sỹ gọi vào khám . Trở ra phòng chờ để lấy kết luận của bác sỹ sẽ phải đi mấy phòng chờ nữa nếu cần (thử máu, siêu âm, đo điện tâm đồ, chiếu X quang,... nghĩa là 7,8 phòng chờ). Sau hai phút sờ sờ nắn nắn của bác sỹ và kết thúc ở phòng chờ phát thuốc thì tổng số thời gian chờ có người nói rằng gấp 100 lần thời gian khám bệnh.
Cái sự chờ này đối với mấy ông già tuy có mệt thật nhưng chính lại là nơi mà dù chẳng quen nhau cũng có dịp để thổ lộ nỗi lòng, phát huy "tự do tư tưởng", thậm chí chửi đổng vài câu cho đỡ bức xúc cái... tâm hồn. Lần này cũng vậy, kiếm mãi mới ra một chỗ ngồi bên cạnh một cặp vợ chồng già mà tớ chẳng hề quen biết... Hai ông bà chia nhau một tờ báo, ngồi đọc để giết thì giờ, đang có vẻ chăm chú nghiên cứu tình hình đất nước. Bỗng ông chồng buông thõng một câu :

- Thế là lại chìm xuồng!
Bà vợ:
-Chìm cái xuồng nào?
- Cái xuồng PMU18 chứ gì nữa. Đây này! Cái thằng "Dũng con" chết mẹ nó trong nhà giam rồi. Lấy ai mà xử tội bây giờ ?khi thằng "Dũng bố" đã được phục hồi Đảng tịch ,ra khỏi tù và "phản công " lại tất cả những ai ghép tội hắn. Đưa đến cả một ông tướng công an và 2 nhà báo ra tòa thay hắn ta.
- Lại có chuyện diệt khẩu đây rồi !
Tớ ngứa miệng bèn đế vào một câu vu vơ:
-Cứ ai thấy nhà thằng này có tang lễ, đưa ma đàng hoàng thì tôi mới tin là báo nói thiệt, Trắng, đen, sống, chết, công, tội thời này tôi chả tin những gì ở báo nhà nước cả. Ông già vừa buông hai tiếng "Đúng thế" thì..lạnh lùng tiếng loa phát ra "134 đến cửa 2" Thế là như vừa trúng số,ông vội vã gấp báo ,lập cập đứng lên :"Có tôi" ....Và câu chuyện thời cuộc bị cắt ngang khi bà dìu ông đến cửa số 2 trình diện!Tớ đang tiếc ngẩn tiếc ngơ vì ít khi gặp được các loại "xưa nay hiếm" này thì.... hai ông cụ khác đã tiếp thu ngay hai chiếc ghế trống ,tướng tá có vẻ "nhà binh về vườn", mỗi ông cũng cầm theo một tờ báo. Hình như hai cụ đang gay gắt tranh luận sẵn từ trước nên vừa ngồi xuống là đã tiếp tục nhập đề.
Cụ A:Lần này chú Lê Dũng đã lên tiếng kiên quyết ra phết rồi còn gì nữa. Định liều mạng đánh nhau với NÓ chắc?
Cụ B:Phải kiện chúng nó ra tòa án quốc tế chứ! Biển trời của mình mà nó bắt người của mình lại còn đòi nộp tiền phạt mới nhục chứ
Cụ A: Trước sau rồi cũng phải nộp, chỉ có điều dân nộp hay nhà nước nộp mà thôi!
Cụ B: Cống nộp đã bao đời rồi nhưng chưa bao giờ thấy khốn nạn như ngày nay
Giữa lúc đó một cụ được gọi tên vào khám bệnh. Cụ đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "ĐM nó! Lúc này mà ông còn ở quân đội, ông chẳng chịu đâu!"
Tớ nhân thể "kích cầu" thêm một câu: "Thế hai bác cũng ở quân đội về cả hả.?" Được dịp cụ còn lại vội vàng giải bầy tâm sự: "Lão ta và tôi đều cùng sư đòan 325,đi B, đánh Đông dẹp Bắc, huân chương đỏ ngực, vậy mà nay , trước cảnh tổ quốc bị bọn bành trướng nó gặm nhấm dần mà chẳng làm gì được. Gặp nhau trước "cổng thiên đường," chạm tới các vấn đề thời sự chỉ thấy buồn thúi ruột. Khí thế "bộ đội cụ Hồ"ngày xưa giờ còn đâu nữa!"
Tớ vội tranh thủ "hâm" lại khí thế cho các cụ bằng một câu "kích cầu" nữa: "Ít nhất thì các cụ cũng còn biết tức giận và buồn bực trước hiện trạng cay đắng của đất nước hôm nay, tôi cũng như các cụ, là dân lính cụ Hồ xưa, đều thấy uất hận mà đành chịu. Chẳng hiểu mấy trăm ông tướng và hàng vạn quân họ nghĩ gì nhỉ ?"... Chưa kịp nói tiếp thì cụ cựu sư trưởng phát ra một câu mà nghe xong tớ thật bất ngờ : "Nghĩ với chẳng ngợi gì, lính tráng thời nay,!Chiến tranh không nổ ra với bất cứ ai là yên chí với con đường tiến thân vùn vụt rồi !. Lính 18 tháng trở về, quan cứ 3 năm lên một bậc. Tướng nhiều như lợn con. Họ chỉ mong đường lối ngoại giao càng "mềm dẻo" là càng bảo tòan được tính mạng thôi! Với họ, tất cả đã có người nghĩ hộ rồi. Họ đâu có phải nhiều băn khoăn thắc mắc như lớp "cựu chiến binh" chúng mình!.."
Giữa lúc ấy, bà xã tớ nhận được giấy đưa tớ đi xét nghiệm máu,.Vừa tới nơi chờ gọi tên thì chạm trán ngay một cuộc đối đầu khá gay cấn giữa một cặp vợ chồng, bà vợ thì cứ chạy theo van lơn: "Thôi mà! Ông cố chờ thêm dăm bảy phút nữa. Cứ sùng sục lên như thế thì có lợi gì". Ông chồng :" Khám bệnh khám biếc cái con mẹ gì mà chờ cả tiếng chẳng đến lượt, thôi !thôi !...đi về". Tớ định thần nhìn lại thì té ra vợ chồng một nhà văn tuy không nổi tiếng lắm nhưng cũng có dăm bảy bài báo, vài ba truyện ngắn được đăng trên các báo của nhà nước. mà khi tớ còn làm việc "trong biên chế", có quen sơ sơ. Thấy vợ chồng tớ, 2 ông bà bỗng dịu hẳn xuống và cả bốn đều ngồi xuống một chiếc ghế đá. ....rồi "bộc lộ tư tưởng" cùng nhau để... giết thời giờ,.
Ông chồng: -"Lên mạng dạo này thấy ông viết lách mạnh quá đấy. Lại nghe có hồi kí hồi kiếc gì nữa, có còn bản nào cho tôi xin một bản".Tớ hơi...sợ tí chút vì thấy ông ta cứ bô lô ba la như chỗ không người vội giải thích " Đâu có!đâu có ! Tôi nào nhìn thấy mặt mũi nó như thế nào đâu.Vả lại có gửi cho tôi,tôi cũng chẳng dám nhận .Cái tội "làm ra,tàng trữ,phát tán tài liệu chống phá nhà nước " đang sắp sửa chụp lên đầu tôi rồi đấy!Ông nói nhỏ cho tí chút! Nào ngờ ông ta lại lên giọng,to hơn:-"Sợ cái đéch gì cơ chứ! Ai thèm bỏ tù cái thằng già 83 vừa chống gậy vừa vịn vai vợ mới bước nổi đến cái "cổng địa ngục "này ! Bà vợ: "Khổ thân ông ấy, về hưu 2 năm nay , bỏ chức tổng giám đốc trở thành "tổng nhàn rỗi" nên ông ấy chỉ suốt ngày cắm cúi với cái computer tưởng sẽ giải trí được lúc cuối đời. Ai ngờ càng mê lên mạng thì lắm lúc ông ấy suýt mất mạng. Có lần, ông ấy đọc xong một tin gì đó thì bỗng dưng nổi khùng lên rồi tăng xông lên vùn vụt. Thần kinh đang ngày càng "có vấn đề"...chẳng biết cãi nhau với ai,nổi khùng với ai ,ông ấy chỉ biết cãi nhau với.....cái Tivi. Có lần vừa nghe một cái tin nào đó không vừa ý ,ông tắt máy cái phụt rồi bỏ đi ,kèm theo những câu chửi rủa mà chẳng ai phải nghe.. ngòai tôi cả!".
- Sống cứ như bà mà cũng đòi viết văn, viết báo!
- Biết lắm chỉ khổ, tôi chẳng cần biết ai là chủ tịch nước, ai là thủ tướng. Thằng nào cũng giống thằng nào thôi! Biết chỉ thêm đau đầu, không làm được, không viết được như ông Nguyễn Khải, chẳng cần phải đi tìm cái tôi nó mất hay nó còn ra sao? bao giờ,? ở đâu.? Ấy vậy mà, tôi vẫn cứ viết những chuyện chẳng dính gì đến chính trị ,chính chọe gì .Chuyện bà bán xôi bắp nuôi con thành thạc sỹ,chuyện em bé mồ côi Cầu ông Lãnh.,chuyện ung thư ,sida vẫn vui sống đến cuối đời.Chẳng cần ai chỉ đạo chỉ điếc gì..,chẳng va chạm ai...Gửi đâu đăng đấy .
- Đấy ông Tô Hải xem, nhà văn ,nhà báo mà ăn nói như thế đấy! "Đi tìm cái tôi đã mất" của Nguyễn Khải hay như thế mà bà ấy lại nói rằng viết để làm gì trong khi sống thì chẳng dám viết. ?Nói như bà thì đúng là không còn tư cách gì để cầm bút nữa. Thôi tôi đếch khám bệnh khám biếc gì nữa
Và cứ thế ông vùng vằng đi về chẳng cần thèm chào hỏi gì hai vợ chồng tớ nữa
Bà xã tớ gợi ý cho nữ nhà văn (xin phép cho tớ được giấu tên).-" Chạy theo ông ấy đi, giữ ông ấy lại.! Nhưng muộn quá mất rồi, ông thì hầm hầm ra đi không quay đầu trở lại, bà thì :"mặc kệ ông ấy,! cho ông ấy đi xe ôm về. "Lần sau, tôi chả dại gì mà đưa ông ấy đi khám bệnh nữa",
Thế đấy, chỉ ở cái cổng thiên đường này mà tớ đã thấy được cái "quan trí " của dân tộc ta nó bi-đát- đờ- xút đến chừng nào. Tuy nhiên, tớ cũng thấy được le lói những niềm vui vì chính ở cái nơi mà hầu hết những con người đã không còn nhiều hòai bão, nhiều toan tính,mưu ma chước quỷ , kiếm chác, tranh giành ...những con người đã qua nhiều phen đấu tranh giữa cái sống và cái chết, và khi "cổng thiên đường" đã sẵn sàng chào đón các cụ U70,U80,U90 ra đi trong trật tự khỏi kẹt xe, ket lô cốt bằng những con số điểm danh,bằng những phòng chờ khá tươm tất thì chính là lúc những lời ăn ,tiếng nói thiệt thà nhất, thậm chí bất cần đời được phát ngôn thỏai mái chẳng sợ ai ghép vào các tội "mất lập trường", "bị bọn xấu kích động"hoặc "âm mưu lật đổ chính phủ" nữa
Ai không tin cứ đến bệnh viện Vì dân (tức Thống Nhất- tức Cổng thiên đường), giả vờ là bệnh nhân ngồi ở mấy phòng chờ thì khắc biết.
Tớ không hề phịa./.

Prev: tuần kí số 12 (Chết bà mày rồi!Chủ nghĩa tư bản ơi!)
Next: tuần kí số 14(27 tháng 7/009 năm nay có gì lạ?)
---------------------

giomoi wrote on Nov 1, '09
"Cổng thiên đường" trên đất nước chúng ta nhiều lắm cụ ạ! Xin cụ giữ gìn sức khoẻ ạ! Chúc cụ luôn khoẻ!
susu5171 wrote on Sep 16, '09
..... tiếng nói thiệt thà nhất, thậm chí bất cần đời được phát ngôn thỏai mái chẳng sợ ai ghép vào các tội "mất lập trường", "bị bọn xấu kích động"hoặc "âm mưu lật đổ chính phủ" nữa
CHỈ CÒN SỢ BÀ XẢ THUI ...
tuti80 wrote on Aug 7, '09
Chúc cụ luôn khỏe mạnh.
tohaimuonnam wrote on Jul 27, '09
Sau khi boi ban khong xong, dang ta se tang huan chuong cho bac va cho ca gia dinh de lua thien ha them mot cu nua, noi rang TH la phe ta, da duoc phe ta bat den xanh. Thien ha se lai bi lua tuong rang VN ta nay da that su doi moi.

Nhan dan xua lua luon luon bi lua !!!! Chan "ny" do khong bao gio thay doi.
biribaandytina wrote on Jul 27, '09
cau chuc bac khoe mai, con phai viet nhieu nua bac a .
tethein wrote on Jul 26, '09
neu noi su that chac ....toi xintuyen bo cho ba con biet la toi ....do tau nuoi ....den VN o va dang lam ....quanto ...de tu tu toi se ....dua Vn tro lai ....mauquoc Tau ..phu` .
Xin mau quoc tau phu hay ....nhan VN ....tro lai thanh ...1 cai gi cua tau cung duoc.
letungchau wrote on Jul 26, '09, edited on Jul 27, '09
Thưa bác Tô Hải, thưa nhạc sĩ,
Bác viết hay đã đành, mà lần nào đọc bác, cháu cũng thấy càng tôn kính bác hơn thêm. Bác kể nhiều, nói nhiều, nhưng tựu trung lại vẫn chú trọng đến sự thật. Vâng, chỉ cần Sự Thật thôi, thì tức khắc Việt Cộng đi ngay ra nghĩa địa của dân tộc. Một lũ tội đồ từ Hồ tặc cho đến đám ranh Dũng Mạnh Triết ....học chưa hết lớp ba, cầm súng - của Nga, Tàu cộng - chĩa vào dân Việt, mồm bô lô ba la láo khoét bịp bợm rồi hô : thằng nào không tin tao, tao bắn! rồi bảo đó là thành tựu, là ổn định, là "chính nghĩa sáng ngời"!!!
Cũng như cuốn Hồi Ký của bác, cháu hiểu rằng bác tự xỉ vả mình hèn, dùng ý niệm HÈN là cốt để tô đậm cái tội ác bịt mồm, tà tặc của lũ tội đồ Hồ cộng kia....(bởi chúng có độc ác tà quyền như vậy người ta mới im lặng nuốt hận, nín thở qua sông chứ v.v...) Nhưng cháu thấy có vẻ có quá ít người hiểu dụng tâm như thế của tác giả Tô Hải, phải không bác?
Nhưng thôi, hễ có người nào đọc là chúng ta có thêm một chiến sĩ về cùng chiến tuyến giải cộng, hoặc ít nhất thì bọn tội đồ ba đình cũng mất bớt đi một quân.
Kính chúc bác bình tâm và sức khỏe.
Lê Tùng Châu
elbicute wrote on Jul 26, '09
cụ giư gìn sức khỏe nhé, đám lợn con ấy nó mong cụ đứt lắm, cho nên, ráng sống để mà thấy ngày nó thay đổi cụ ạ
paulsvu wrote on Jul 25, '09
hóa ra lâu nay cụ bị bệnh, mãi mới thấy cụ viết tiếp. Chúc cụ mạnh khỏe
thayboi wrote on Jul 25, '09
nhạc sĩ cứ yên tâm tôi bấm độn biết bác còn thọ 8 năm nữa,vậy là đầu năm 2017 bác mới thăng thiên,vậy mong bác tiếp tục viết đều cho thiên hạ nhờ,,,,,,,,,
banoitro wrote on Jul 25, '09
Mong TO HAI khong co ''co hoi'' den ''cong thien duong'' hoac co den thi cung nhanh ve nha de viet hoi ky ''phuc vu'' cu dan mang
tuthan13 wrote on Jul 25, '09
Mong rằng đất nước ta càng ngày càng có nhiều Tô Hải
hochimeo wrote on Jul 24, '09
Bác sỹ phán thế nào về bệnh tình nhạc sỹ?
truchuy wrote on Jul 24, '09
Mới dc biết bác qua hồi ký của bác. Hy vọng bác sẽ còn ..già gân mãi mãi . Chúc bác vui khoẽ
businesshoa wrote on Jul 23, '09
Đảng là chủ, nhân dân là đày tớ !
xuankhoa wrote on Jul 23, '09
Chúc bác khoẻ .
hoangduocsutx wrote on Jul 23, '09
Càng chờ đợi lâu càng thấy thấm thía cái xhcn, bây giờ VN đã vươn thành rồng thành cọp Á châu rồi
sao lại khổ thế này nhỉ Bác nhỉ!!??
424923 wrote on Jul 23, '09, edited on Jul 23, '09
Chuc bac luon vui manh de roi day se bot hèn di cua dam no le 14 dua.
ongvotre wrote on Jul 23, '09
në phuc bac qua. Câu chuc bac duoc khoe luôn
noidautinhco22 wrote on Jul 23, '09
Bác lúc nao cũng vui tính zdí zdõm yêu đời,chúc bác luôn luôn khỏe mạnh nhá
tautang wrote on Jul 23, '09
Đảng độc quyền tất cả, từ tham nhũng tới yêu nước ....
cohuynh wrote on Jul 23, '09
Thời này yêu nước cũng khó quá! Hic!
giaogia wrote on Jul 23, '09
Cầu mong cho các cụ khỏe mạnh, truyền lòng yêu nước cho đám "lợn con" hehehhe



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.