Nhật ký mở lần thứ 141
Ngày 21/5/2015
Đã mấy năm nay, mình ôm mấy cục thắc mắc lớn với “phe ta” mà không biết nên làm gì, viết gì để giữ được tinh thần “đoàn kết nội bộ”.
Đó là:
1- Chẳng hiểu nổi vì sao có khá đông các vị đảng viên có tên tuổi, đã ba lần chín lượt hết “kiến nghị” đến “kính gửi” cho các bác lãnh đạo cao nhất của đảng họ để yêu cầu:
a- Từ bỏ ngay cái mục đích xa vời “chủ nghĩa xã hội đi không bao giờ đến” mà họ đang kiên trì dắt dẫn toàn dân vào con đường bế tắc, thua kém cả Lào và Căm đến nơi rồi đấy!
b- Nên đổi tên đảng, đổi luôn tên nước mà dùng những cái tên mà bác Hồ đã đặt khi khai sinh đất nước!
Tóm lại là phủ nhận con đường mà đảng các vị ấy đã đi vì đã sai bét và CẦN PHẢI THAY ĐỔI NGAY nếu muốn lấy lại uy tín trong dân chúng!
Có điều, không một vị nào dám đi tiên phong “xin rút lui khỏi cái đảng mà các vị ấy đã phủ nhận để làm gương lôi kéo cả trăm, ngàn, vạn….đảng viên khác” rút lui theo….như mình mơ ước!
2- Chẳng hiểu nổi tại sao một số nhà văn mình rất thân quen đã dám đứng ra vận động thành lập “Văn đoàn độc lập” mà lại có chủ trương “cùng song song tồn tại, cùng thi đua cạnh tranh lành mạnh với “Hội Nhà Văn của đảng” mà cái đảng toàn trị này lại có thể “cho phép” được sống sót để cùng “song song tồn tại” Một “chiến thuật” mà, cho đến hôm nay thì đã rõ: A25 đã “bắt bài” ngay từ đầu?
Nhưng cuối cùng, cơ hội giải tỏa một trong hai nỗi ưu tư của mình (trước khi giã từ cuộc đời gần cả thế kỷ làm “văn nghệ nhi nhô” này) đã đến: 20 nhà văn thứ thiệt (tất cả đều gần như vào loại cả nước biết tên, thế giới biết mặt), đã thẳng thừng tuyên bố: Giã từ vĩnh viễn cái tổ chức “chính trị và nghề nghiệp”của Đảng vô sản nhưng lại đòi làm nghệ thuật như người có ăn học tử tế!
Cái tổ chức được nuôi sống bằng tiền của dân để…..suốt đời không có được lấy một mẩu “tác phẩm xứng tầm thời đại” dù hàng năm chi cả núi tiền treo giải “leo cột mỡ” hoặc…”liếm chảo” (như thời còn ông Tây Phú-Lãng-Sa treo giải cho dân chết đói may ra kiếm được bát cháo mỗi năm đến ngày quốc khánh Tây cát-tó-gi-giê-14/7)!
Kèm với việc khen thưởng ba vạ hàng năm gây kiện cáo, là việc.., phân phát bạt mạng đủ thứ danh hiệu (cũng kèm tiền) để rồi…có dịp nội bộ lại vạch mặt nhau, lộ ra đủ kiểu bộ mặt vô lại bất tài, thậm chí tỷ phú cơ hội muốn mang danh “nhà văn” như Hoàng quang Thuận!
Nghĩa là cái hội mà nhiều người quá kinh tởm đã (hơi quá lời) khi gọi nó là “cái hội sọt rác!”
Vậy mà, những kẻ có quyền lực văn nghệ trong tay cứ vung tay làm liều
theo đúng chỉ đạo của những kẻ chẳng viết nổi một câu văn nào bao giờ!
Cú đánh đầu tiên vào chân, thiện, mỹ….vào sự vùng lên “không chịu uốn cong ngòi bút” là việc phủ nhận sự đổi mới ….giả vờ của lãnh tụ cả đời hy sinh cho kách mệnh” nên có hơi…ít học bậc nhất, nhì….Nguyễn văn Linh. Đó là việc phủ nhận toàn bộ nhũng tác phẩm được đánh giá cao cái thời chính ông Lĩnh văn Nguyên hô hào mọi văn nghệ sỹ “Hãy tự cứu mình trước khi….trời cứu”.
Hậu quả là…..Tổng Biên Tập báo Văn Nghệ bị cách chức do cho đăng hàng loạt những bài “có hại cho đường lối văn nghệ của đảng”….??? Nào là: “Cái đêm hôm ấy đêm gì” của Phùng Gia Lộc., “Phẩm Tiết” của Nguyễn Huy Thiệp…và nguy hiểm hơn cả là “Nỗi Buồn Chiến Tranh” của Bảo Ninh mà chính Tổng Biên Tập Nguyên Ngọc gọi là: “Thành tựu cao nhất của thời kỳ đổi mới” để rồi chịu trả giá bởi cái quyết định mồm “cách chức Tổng Biên Tập”…
Tiếng tăm của NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” bay xa ngay từ những năm mới ra đời (1981) đến mức thế giới tư bản cũng hùa theo gọi “ Đó là tác phẩm viết về chiến tranh hay nhất” của cả thế giới”! Và Viện Hàn Lâm Thụy Điển thì đã đề nghị trao giải Nobel về văn chương!
Ngay sau đó là hàng loạt nhà xuất bản nước ngoài đều cùng nhau, chẳng ai báo ai dịch và giới thiệu “Một phía Tây không có gì lạ” (*) mới! Nổi bật là bản dịch “The sorrow of war” của của Frank Palmos…!
Đến đây thì A25 không thể chịu được nữa rồi..Anh Trung tướng Dương Thông và thiếu tướng Khổng Minh Dụ phải vào cuộc thôi!Phải dập tắt mọi luận điểm khác biệt với “ý trên”: Không có đổi mới, đổi cũ gì về văn nghệ xất! Chính ông Võ văn Kiệt, người có tiếng là cởi..mở (tí ti) đã nói: “Dù kinh tế có 4, 5 thành phần nhưng văn hóa-văn nghệ chỉ có một mà thôi!”
Còn ông chỉ đường “to” nhất và nắm quyền sinh sát cả từ tác phẩm đến sinh mệnh mọi văn nghệ sỹ thì vội uốn nắn:
“Thời đại là thế nào hè?...Thực tế của ta bây chừ là rất đẹp, có thể nói là…tuyệt diệu.Tại sao các đồng chí ngại ghi chép hở? Thậm chí sao chép cũng đẹp!” (ghi chép của nhà văn Đào xuân Quý lời của Tố Hữu tại cuộc họp các nhà văn đảng viên tháng 6/1979)
Còn Tống Biên tập báo Lao Động Tống văn Công, ngay khi chưa “bị” mất chức và ra khỏi đảng cũng đã từng viết ngay trên báo đảng:
Cái số đông im lặng “không nói chỉ làm” (majorité silencieuse) này, trong mọi giới không tồn tại bằng… chữ nghiã như các nhà văn, té ra nó lại đang có một ý nghĩa khá…bạt mạng: “Kệ mày muốn nói gì thì nói, việc tao, tao làm”! Kể ra thì cũng….là một chiêu võ khá độc …..
Chỉ tiếc rằng mọi sự “im lặng mà mần ăn” này nó đã cứ thế kéo dài và… thẳng tiến không có gì ngăn nổi! Hậu quả là hiện nay: Giá trị bị đảo lộn, hồn dân tộc đã dần biến mất…trên thị trường văn hóa-văn nghệ! Đẹp-Xấu, Giả-Thật, Đúng-Sai lẫn lộn đến mức người ta còn bào chữa cho sự tự do biểu lộ tình cảm khi khóc vì được nhìn thấy các ngôi sao Kpop hoặc hôn hít cái ghế mà các ngôi sao này vừa ngồi thì khác chi các cổ động viên bóng đá? Cũng vui buồn, cười khóc với cầu thủ mình yêu mến, vậy tại sao lại lên án lớp thanh niên của thời đại mới này??? (Thảo luận công khai trên báo T.Trẻ rồi….không kết luận sau cả tháng trời)
Giữa cái tình hình ít chữ nghĩa để bảo vệ cho một nền văn nghệ tự do không bị ai giắt mũi,
Giữa cái tình hình mạnh ai tìm cách sống, cách tồn tại riêng, sáng tạo riêng mà không động chạm tới ai, một sự vùng lên của những nhà văn khi biết được ngón đòn chuyên chính đã được mang ra áp dụng trong cuộc gạch tên đi đại hội 9 lần này
Một số các nhà văn khả kính đã nổ những phát súng đầu tiên là công khai phủ nhận cái tổ chức vô lý, vô dụng và….vô duyên của cái “Hội chính trị và nghề nghiệp” mà họ đã trót chui đầu vào bấy lâu để rồi té ngửa ra rằng.. “không phải là hội viên để viết cho hay như các thứ “phức tạp”, “thoái hóa” Bảo Ninh, Hoàng Minh Tường, Nguyễn Duy, Nguyễn quang Lập,.. mà chỉ cần viết sao cho vui lòng mấy tay không biết viết!
Hoan hô! hoan hô những nhà văn đã xóa đi cho tôi “Nỗi Buồn Hòa Bình”!
Riêng đối với các vị “không thích tuyên bố”, “không thích ầm ĩ”, ”không thích xì-căng-đan” “kê-me-ít thứ thiệt”…..thì mình chỉ mong sao:
-Các vị cố gắng viết chim, hoa, lá, cá,… cái gì cũng được nhưng đừng làm gì có hại đến nhân cách, lối sống và tư tưởng tình cảm của lũ con cháu chúng ta!
-Cũng đừng bắt chước bên Tầu, “phá thối cho nó thối đến mức phải vứt bỏ” (Vệ Vệ) bằng những thứ văn hóa “siêu tự do” kiểu loại sách ngôn tình như “Đồng lan cộng hôn” của Diệp Lạc Võ Tâm hay “Nở rộ” của Sói sám mọc cánh!..của nước bạn “đồng lý tưởng” đã được dịch và phổ biến ngon lành ở nước ta…
Tốt nhất là: “CỨ YÊN TÂM SỐNG BẰNG SỔ HƯU CỦA MÌNH” Không cần hoặc không thèm tham gia bất cứ cái gì gọi là hoạt động của cái Hội chính trị và nghề nghiệp của mình nữa!
Được thế cũng là ủng hộ cho các nhà văn đi đầu trong cuộc đấu tranh thoát khỏi sự cai quản toàn diện của cái gọi là đảng cộng sản VN lắm rồi!
Một lần nữa xin mở mũ cúi chào các nhà văn dũng cảm, khẳng khái đáng kính của tôi! Mong sao sau số 20 sẽ có thêm một con số 0 nữa thôi thì….chắc..những người chỉ huy tối cao mấy cái hội hè của họ, dù muốn hay không cũng phải xét lại cái sự tồn tại hay không tồn tại của những tổ chức vô tích sự mà chính họ đã sai lầm tạo ra và bao cấp nó đến tận ngày nay giữa lúc chính họ cũng đang loay hoay “đổi mới cơ chế” nhưng đang bí rì rì về lý luận lẫn thực tế của một xã hội nửa dơi nửa chuột này./.
*: Admin chú thích:
phía Tây không có gì lạ là cách mà những "văn sỡi" (tôi không nhớ tên gì) của chế độ Hà Nội sau 1975 đã dịch Title cuốn: "All Quiet On The Western Front" của nhà văn người Đức Erich Maria Remarque (1898 - 1958)
Ở miền Nam Việt Nam, cuốn tiểu thuyết này đã được Tâm Nguyễn dịch sang Việt ngữ với tựa: Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh, do NXB Kinh Thi xuất bản, Saigon 1973
Ngày 21/5/2015
XIN BÁI PHỤC DÂN LÀNG VĂN LẠI GIỎI… VÕ HƠN MỌI DÂN NGHỆ MÀ LẠI…”SĨ” MỘT CỤC!
Đã mấy năm nay, mình ôm mấy cục thắc mắc lớn với “phe ta” mà không biết nên làm gì, viết gì để giữ được tinh thần “đoàn kết nội bộ”.
Đó là:
1- Chẳng hiểu nổi vì sao có khá đông các vị đảng viên có tên tuổi, đã ba lần chín lượt hết “kiến nghị” đến “kính gửi” cho các bác lãnh đạo cao nhất của đảng họ để yêu cầu:
a- Từ bỏ ngay cái mục đích xa vời “chủ nghĩa xã hội đi không bao giờ đến” mà họ đang kiên trì dắt dẫn toàn dân vào con đường bế tắc, thua kém cả Lào và Căm đến nơi rồi đấy!
b- Nên đổi tên đảng, đổi luôn tên nước mà dùng những cái tên mà bác Hồ đã đặt khi khai sinh đất nước!
Tóm lại là phủ nhận con đường mà đảng các vị ấy đã đi vì đã sai bét và CẦN PHẢI THAY ĐỔI NGAY nếu muốn lấy lại uy tín trong dân chúng!
Có điều, không một vị nào dám đi tiên phong “xin rút lui khỏi cái đảng mà các vị ấy đã phủ nhận để làm gương lôi kéo cả trăm, ngàn, vạn….đảng viên khác” rút lui theo….như mình mơ ước!
2- Chẳng hiểu nổi tại sao một số nhà văn mình rất thân quen đã dám đứng ra vận động thành lập “Văn đoàn độc lập” mà lại có chủ trương “cùng song song tồn tại, cùng thi đua cạnh tranh lành mạnh với “Hội Nhà Văn của đảng” mà cái đảng toàn trị này lại có thể “cho phép” được sống sót để cùng “song song tồn tại” Một “chiến thuật” mà, cho đến hôm nay thì đã rõ: A25 đã “bắt bài” ngay từ đầu?
Nhưng cuối cùng, cơ hội giải tỏa một trong hai nỗi ưu tư của mình (trước khi giã từ cuộc đời gần cả thế kỷ làm “văn nghệ nhi nhô” này) đã đến: 20 nhà văn thứ thiệt (tất cả đều gần như vào loại cả nước biết tên, thế giới biết mặt), đã thẳng thừng tuyên bố: Giã từ vĩnh viễn cái tổ chức “chính trị và nghề nghiệp”của Đảng vô sản nhưng lại đòi làm nghệ thuật như người có ăn học tử tế!
Những vị văn sỹ lão thành đi tiên phong trong việc "không chấp nhận" sự lãnh đạo của "Hội Nhà văn sọt rác" |
Cái tổ chức được nuôi sống bằng tiền của dân để…..suốt đời không có được lấy một mẩu “tác phẩm xứng tầm thời đại” dù hàng năm chi cả núi tiền treo giải “leo cột mỡ” hoặc…”liếm chảo” (như thời còn ông Tây Phú-Lãng-Sa treo giải cho dân chết đói may ra kiếm được bát cháo mỗi năm đến ngày quốc khánh Tây cát-tó-gi-giê-14/7)!
Kèm với việc khen thưởng ba vạ hàng năm gây kiện cáo, là việc.., phân phát bạt mạng đủ thứ danh hiệu (cũng kèm tiền) để rồi…có dịp nội bộ lại vạch mặt nhau, lộ ra đủ kiểu bộ mặt vô lại bất tài, thậm chí tỷ phú cơ hội muốn mang danh “nhà văn” như Hoàng quang Thuận!
Nghĩa là cái hội mà nhiều người quá kinh tởm đã (hơi quá lời) khi gọi nó là “cái hội sọt rác!”
Vậy mà, những kẻ có quyền lực văn nghệ trong tay cứ vung tay làm liều
theo đúng chỉ đạo của những kẻ chẳng viết nổi một câu văn nào bao giờ!
Cú đánh đầu tiên vào chân, thiện, mỹ….vào sự vùng lên “không chịu uốn cong ngòi bút” là việc phủ nhận sự đổi mới ….giả vờ của lãnh tụ cả đời hy sinh cho kách mệnh” nên có hơi…ít học bậc nhất, nhì….Nguyễn văn Linh. Đó là việc phủ nhận toàn bộ nhũng tác phẩm được đánh giá cao cái thời chính ông Lĩnh văn Nguyên hô hào mọi văn nghệ sỹ “Hãy tự cứu mình trước khi….trời cứu”.
Hậu quả là…..Tổng Biên Tập báo Văn Nghệ bị cách chức do cho đăng hàng loạt những bài “có hại cho đường lối văn nghệ của đảng”….??? Nào là: “Cái đêm hôm ấy đêm gì” của Phùng Gia Lộc., “Phẩm Tiết” của Nguyễn Huy Thiệp…và nguy hiểm hơn cả là “Nỗi Buồn Chiến Tranh” của Bảo Ninh mà chính Tổng Biên Tập Nguyên Ngọc gọi là: “Thành tựu cao nhất của thời kỳ đổi mới” để rồi chịu trả giá bởi cái quyết định mồm “cách chức Tổng Biên Tập”…
Tiếng tăm của NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” bay xa ngay từ những năm mới ra đời (1981) đến mức thế giới tư bản cũng hùa theo gọi “ Đó là tác phẩm viết về chiến tranh hay nhất” của cả thế giới”! Và Viện Hàn Lâm Thụy Điển thì đã đề nghị trao giải Nobel về văn chương!
Ngay sau đó là hàng loạt nhà xuất bản nước ngoài đều cùng nhau, chẳng ai báo ai dịch và giới thiệu “Một phía Tây không có gì lạ” (*) mới! Nổi bật là bản dịch “The sorrow of war” của của Frank Palmos…!
Và đây, nhân vật có công mở đầu cho một tư duy sáng tác tự do mà đáng lẽ một văn nghệ sỹ chân chính của bất cứ thời đại nào cũng phải có: Bảo Ninh |
Đến đây thì A25 không thể chịu được nữa rồi..Anh Trung tướng Dương Thông và thiếu tướng Khổng Minh Dụ phải vào cuộc thôi!Phải dập tắt mọi luận điểm khác biệt với “ý trên”: Không có đổi mới, đổi cũ gì về văn nghệ xất! Chính ông Võ văn Kiệt, người có tiếng là cởi..mở (tí ti) đã nói: “Dù kinh tế có 4, 5 thành phần nhưng văn hóa-văn nghệ chỉ có một mà thôi!”
Còn ông chỉ đường “to” nhất và nắm quyền sinh sát cả từ tác phẩm đến sinh mệnh mọi văn nghệ sỹ thì vội uốn nắn:
“Thời đại là thế nào hè?...Thực tế của ta bây chừ là rất đẹp, có thể nói là…tuyệt diệu.Tại sao các đồng chí ngại ghi chép hở? Thậm chí sao chép cũng đẹp!” (ghi chép của nhà văn Đào xuân Quý lời của Tố Hữu tại cuộc họp các nhà văn đảng viên tháng 6/1979)
Còn Tống Biên tập báo Lao Động Tống văn Công, ngay khi chưa “bị” mất chức và ra khỏi đảng cũng đã từng viết ngay trên báo đảng:
“Cỗ xe báo chí trên con đường tự do, cần bao nhiêu tay lái?Còn có thể kể ra nhiều điều “bất trị đáng yêu” khác của giới nhà văn chân chính và có lương tâm, biết tự trọng và tự ái nữa …mà các giới “sỹ” khác còn lâu mới có cái gan nói lên nỗi đau của cuộc đời làm văn nghẹ theo chỉ đạo của những kẻ…”ngoại đạo”, thậm chí…..chuyên “phá đạo” bằng cách “tảng lờ” những hoạt động văn hóa gì mà họ cho là “vô thưởng vô phạt”, cố tình hay ngu dốt khuyến khích văn hóa-nghệ thuật đi vào những cái mà thế giới tư bản đã nôn ọe ra từ lâu, như “triển lãm lông và chim” của chính tác giả, như nghệ thuật…tự sắp đặt tác giả vừa đi ị vừa đọc sách cho khán giả thưởng ngoạn hoặc gần đây nhất một cuộc biểu diễn ca nhạc lấy tên vô cùng….bất cần đời… “.PHÁ!” Tất cả đều…”xong ngay” miễn là không dính gì đến….. “chính trị”. (Họ đâu có biết những trò cởi truồng tự triển lãm, những thứ “destroy” (Phá!), “no future” (Không ngày mai) hoặc “vive sa majesté le bruit’(Hoan hô thánh thượng tiếng ồn) là sản phẩm của thời mồ ma những tay G.Morrisson, J. Hendrix, Osborn, N.T.M, các nhóm gangtarap…. đã bị lên án và vứt vô sọt rác từ những thập kỷ, 70, 80 của thế kỷ trước rồi!
Câu hỏi này chắc sẽ làm cho các quốc gia có nền báo chí tự do vô cùng kinh ngạc!
Anh Nguyên Ngọc cũng vấp bước trên con đường tự do ấy, chuyện báo Văn Nghệ chỉ là giọt nước tràn ly. Sau ngày đất nước thống nhất, nhà văn đã hy sinh cả tuổi trẻ, ấp ủ “Đề dẫn tự do sáng tạo những tác phẩm xứng tầm thời đại” nghĩ rằng, đã đến lúc nói to ước mơ cao cả đó với đồng nghiệp. Anh đã nhầm! Tiếng nói của quyền lực lập tức át giọng anh!
Cái số đông im lặng “không nói chỉ làm” (majorité silencieuse) này, trong mọi giới không tồn tại bằng… chữ nghiã như các nhà văn, té ra nó lại đang có một ý nghĩa khá…bạt mạng: “Kệ mày muốn nói gì thì nói, việc tao, tao làm”! Kể ra thì cũng….là một chiêu võ khá độc …..
Chỉ tiếc rằng mọi sự “im lặng mà mần ăn” này nó đã cứ thế kéo dài và… thẳng tiến không có gì ngăn nổi! Hậu quả là hiện nay: Giá trị bị đảo lộn, hồn dân tộc đã dần biến mất…trên thị trường văn hóa-văn nghệ! Đẹp-Xấu, Giả-Thật, Đúng-Sai lẫn lộn đến mức người ta còn bào chữa cho sự tự do biểu lộ tình cảm khi khóc vì được nhìn thấy các ngôi sao Kpop hoặc hôn hít cái ghế mà các ngôi sao này vừa ngồi thì khác chi các cổ động viên bóng đá? Cũng vui buồn, cười khóc với cầu thủ mình yêu mến, vậy tại sao lại lên án lớp thanh niên của thời đại mới này??? (Thảo luận công khai trên báo T.Trẻ rồi….không kết luận sau cả tháng trời)
Giữa cái tình hình ít chữ nghĩa để bảo vệ cho một nền văn nghệ tự do không bị ai giắt mũi,
Giữa cái tình hình mạnh ai tìm cách sống, cách tồn tại riêng, sáng tạo riêng mà không động chạm tới ai, một sự vùng lên của những nhà văn khi biết được ngón đòn chuyên chính đã được mang ra áp dụng trong cuộc gạch tên đi đại hội 9 lần này
Một số các nhà văn khả kính đã nổ những phát súng đầu tiên là công khai phủ nhận cái tổ chức vô lý, vô dụng và….vô duyên của cái “Hội chính trị và nghề nghiệp” mà họ đã trót chui đầu vào bấy lâu để rồi té ngửa ra rằng.. “không phải là hội viên để viết cho hay như các thứ “phức tạp”, “thoái hóa” Bảo Ninh, Hoàng Minh Tường, Nguyễn Duy, Nguyễn quang Lập,.. mà chỉ cần viết sao cho vui lòng mấy tay không biết viết!
Hoan hô! hoan hô những nhà văn đã xóa đi cho tôi “Nỗi Buồn Hòa Bình”!
Riêng đối với các vị “không thích tuyên bố”, “không thích ầm ĩ”, ”không thích xì-căng-đan” “kê-me-ít thứ thiệt”…..thì mình chỉ mong sao:
-Các vị cố gắng viết chim, hoa, lá, cá,… cái gì cũng được nhưng đừng làm gì có hại đến nhân cách, lối sống và tư tưởng tình cảm của lũ con cháu chúng ta!
-Cũng đừng bắt chước bên Tầu, “phá thối cho nó thối đến mức phải vứt bỏ” (Vệ Vệ) bằng những thứ văn hóa “siêu tự do” kiểu loại sách ngôn tình như “Đồng lan cộng hôn” của Diệp Lạc Võ Tâm hay “Nở rộ” của Sói sám mọc cánh!..của nước bạn “đồng lý tưởng” đã được dịch và phổ biến ngon lành ở nước ta…
Tốt nhất là: “CỨ YÊN TÂM SỐNG BẰNG SỔ HƯU CỦA MÌNH” Không cần hoặc không thèm tham gia bất cứ cái gì gọi là hoạt động của cái Hội chính trị và nghề nghiệp của mình nữa!
Được thế cũng là ủng hộ cho các nhà văn đi đầu trong cuộc đấu tranh thoát khỏi sự cai quản toàn diện của cái gọi là đảng cộng sản VN lắm rồi!
Một lần nữa xin mở mũ cúi chào các nhà văn dũng cảm, khẳng khái đáng kính của tôi! Mong sao sau số 20 sẽ có thêm một con số 0 nữa thôi thì….chắc..những người chỉ huy tối cao mấy cái hội hè của họ, dù muốn hay không cũng phải xét lại cái sự tồn tại hay không tồn tại của những tổ chức vô tích sự mà chính họ đã sai lầm tạo ra và bao cấp nó đến tận ngày nay giữa lúc chính họ cũng đang loay hoay “đổi mới cơ chế” nhưng đang bí rì rì về lý luận lẫn thực tế của một xã hội nửa dơi nửa chuột này./.
*: Admin chú thích:
phía Tây không có gì lạ là cách mà những "văn sỡi" (tôi không nhớ tên gì) của chế độ Hà Nội sau 1975 đã dịch Title cuốn: "All Quiet On The Western Front" của nhà văn người Đức Erich Maria Remarque (1898 - 1958)
Ở miền Nam Việt Nam, cuốn tiểu thuyết này đã được Tâm Nguyễn dịch sang Việt ngữ với tựa: Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh, do NXB Kinh Thi xuất bản, Saigon 1973
những bài viết của Bác Tô Hải thật sự chính xác với bối cảnh đất nước Việt Nam trong thời kỳ bị đảng cộng sản thống trị kìm kẹp tất cả mọi lĩnh vực đời sống người dân . chỉ mong sao toàn dân đoàn kết , mọi người trong các tổ chức của bọn đảng đẻ ra sớm tỉnh ngộ cùng toàn dân loại bỏ những tên đảng cầm quyền ngu , tham làm hại đất nước , khổ dân < ước tính chỉ có hơn một trệu tên mà chúng nó thống trị đươc cả 90 triệu > nghĩ mà đau Bác Hải , Kính Bác mạnh khỏe .
Trả lờiXóaCác nhà văn Việt Nam chia tay chế độ cộng sản.
Trả lờiXóaThưa Bác Hải,
Cảm ơn bác đã có những cảm thông chân thành đối với những nhà văn đã quyết định chia tay với chế độ cộng sản mới đây. Những lời viết của bác thật chí tình của một người trọng nghĩa, khinh tài. Đây cũng là lý đo để khắp cả nước, kể cả người ở ngoài nước ngày càng mến mộ nhân cách, trí nảo và tâm tư của bác nhiều hơn
Bạo quyền, bạo lực có thể nô lệ và giết chết thân xác của một người, nhưng bạo lực, bạo quyền không bao giờ nô lệ được tinh thần và tâm hồn của người ấy vì đây là sự thật muôn đời.
Không phải chỉ những văn nghệ sĩ mà những nhà giáo dục, khoa học, kỹ thuật, chính trị chân chính đều hướng về Chân (sự thật) - Thiện (điều thiện, sự tốt lành, lương tâm, luân lý…) - Mỹ (cái đẹp về thể chất lẫn tinh thần)
Những văn nghệ sĩ mà không có sự hiện diện của chân thiện mỹ trong tác phẩm của họ thì xã hội không còn lý do gì để gọi họ là văn nghệ sĩ, bởi tác phẩm của họ không có linh hồn và vì chính bản thân họ cũng đã không có linh hồn; họ không ý thức được mục tiêu của công việc họ làm là phải lấy Chân - Thiện – Mỹ làm mục đích.
Không có mục đích – không có Chân, Thiện, Mỹ - thì không có tác phẩm.
Công việc của nhà văn là phải làm nổi bật và thăng tiến những giá trị của chân, thiện, mỹ của xã hội và con người nói chung. Không có chân, thiện, mỹ, những bài viết ấy không thể gọi là tác phẩm được, vì nó chỉ ghi lại những gì diễn ta trong cuộc sống - một loại video bằng chử viết. Không cón Chân - Thiện - Mỹ thì bài viết chỉ để ghi nhận sự việc, sự kiện, cuộc sống, hoặc để tuyên truyền làm lợi cho ai đó, cho một thế lực nào đó…bất kể hậu quả tốt, xấu tạo ra và để lại cho xã hội.
Các nhà văn chân chính trong xã hội cộng sản không thể phơi bày, đề cao yếu tố “Chân” - tức sự thật - được, vì xã hội cộng sản cái tốt thì hiếm hoi trong khi cái xấu xa thì lan tràn đến độ không ai còn chịu đựng nổi, ngay cả chính đảng viên của nó.
Trong thế giới cộng sản từ Liên Xô, Trung cộng, Bắc Hàn, Đông Âu, Cuba, Việt Nam, có bao nhiêu đảng viện cộng sản đã bị các đảng cộng sản địa phương trừng trị chỉ vì họ dám nói lên sự thật? Vô số đảng viên cộng sản đã bị đảng của họ trừng trị vì họ đã không đồng ý với đảng cộng sản của họ về những vấn đề gì đó và chỉ vì họ nói thật! Về Thiện và Mỹ trong thế giới cộng sản cũng tương tự Chân, sự thật!
Các nhà văn chân chính của Việt Nam, những người tự trọng, biết nghĩ đến quốc gia, dân tộc, và chính con cháu của mình không thể nào có điều kiện làm việc trong chế độ cộng sản. Chế độ cộng sản là dối trá, độc ác, và mưu mô, thủ đoạn…làm gì có Chân – Thiện- Mỹ?
(thêm)
Trả lờiXóaChính vì tâm tư, lòng tự trọng, phẩm giá con người , sự sống của quốc gia, dân tộc, và vì tương lai của các thế hệ con và cháu của chính mình nên những nhà văn chân chính của Việt Nam đã phải từ giả đảng cộng sản. Đây là một việc phải làm và họ đã làm.
Dù vậy, trong điều kiện chế độ cộng sản kềm kẹp chặt chẻ cuộc sống và tư tưởng con người - tất cả mọi người, kể cả đảng viên của nó - muốn làm một hành động phải làm như họ phải quyết tâm, lòng can đảm, và sẵn sàng chấp nhận hy sinh những quyền lợi cá nhân mà chế độ cộng sản đã dùng để vừa mua chuộc vừa để khuất phục họ.
Chúng ta không thể không cảm phục cái tâm của những nhà văn Việt Nam chân chính qua quyết định chia tay với đảng cộng sản. Đất nước, con người Việt Nam đang được lợi từ lòng dũng cảm và sự hy sinh (quyền lợi cá nhân) của họ.
Đảng viên cộng sản cũng được lợi từ hành động của họ. Đảng viên cộng sản nhờ đó mà thấy được sự thật nhiều thêm. Sự sãng khoái hoàn toàn và thực sự về mặt tinh thần và trong tâm hồn, kể cả đời sống tâm linh mà những nhà văn này được hưởng, được sống sau khi quyết định chia tay với chế độ cộng sản sẽ là những chỉ dẫn, những bài học đời người cho những đảng viên cộng sản còn đang phân vân không biết phải hướng tương lai và cuộc đời của mình đi về đâu…
Đi với chế độ cộng sản, với đảng viên cộng sản, trước mắt họ có chút quyền, họ có thể có nhiều tiền nhưng đêm về họ không ngủ được về những điều họ làm trong ngày. Nghĩ đến tương lai thì họ hoàn toàn không thấy tương lai. Họ không biết nhà tù, cái chết vì sự sự trừng trị của đảng cộng sản đang chờ đợi họ trước mặt hay họ sẽ còn được tiếp tục hưởng những đồng tiền có được từ những hành động đen tối, tội phạm mà họ đang có trong tay?
Lẽ nào họ không hay biết đảng cộng sản Trung cộng đang làm gì với đảng viên của nó? Lẽ nào họ không biết những đồng chí tối cao của đảng cộng sản sẵn sàng hy sinh đại trà các đảng viên, kể cả các đồng chí thân thiết chỉ để cá nhân nhóm quyền lực trung tâm gồm một vài cá nhân ở tầng chóp bu được tồn tại?
Mao Trạch Đông đã diễn đi, diễn lại kỹ thuật vắt chanh bỏ vỏ triệt để này - cũng còn gọi là kỹ thuật sát nhân: Giết đảng viên nhằm mục đích răn chúng chỉ để củng cố quyền lực cá nhân của Mao, và hiện nay thì Tập Cận Bình lại tái diễn thủ đoạn này, hy sinh đảng viên cộng sản, kể cả đồng chí đã từng thân thiết, chỉ với mục đích cứu đảng cộng sản Tàu cho một vài tay cầm đầu ẩn mặt tối cao của đảng cộng sản Trung cộng!
Sự thật đang diễn ra ở nước Tàu là tương lai của đảng cộng sản Việt Nam, lẽ nào đảng viên cộng sản Việt không thấy tương lai và số phận của mình?
Đây là những âu lo chết người chỉ về phía bên trong của đảng cộng sản, chưa kể đến việc lòng họ càng lúc càng lo sợ khi nhìn quanh, trong khu phố, trong khu vực, trong làng mà họ đang cư trú hàng ngày, càng lúc người dân càng khinh bỉ họ, càng lúc sự chỉ trích gần, xa hay trực tiếp dành riêng cho họ xãy ra càng lúc càng thường xuyên hơn. Các sự kiện này nói với họ điều gì?
(thêm)
Trả lờiXóaTất cả các sự kiện ấy nói cho đảng viên cộng sản biết lòng căm thù, sự phẩn nộ của dân chúng vào chế độ và đảng cộng sản càng dâng cao! Họ, những đảng viên cộng sản, sẽ sống chế ra sao khi cơn sóng thần gồm hàng trăm ngàn, hàng triệu người dân trong cơn cuồng nộ sẵn sàng quét sạch mọi dấu tích của chế độ cộng sản trên khắp nước?
Bao nhiêu câu hỏi nổi lên trong đầu họ:
- Liệu bọn công an chuyên hiếp đáp người và chuyên ăn nhậu trong khu phố mà họ đang ở có sẽ bão vệ cho họ được không hay chúng sẽ bỏ chạy cả để cứu lấy thân khi cơn cuồng nộ của dân chúng bùng nổ? Gương Đông Âu, Liên Bang Xô Viết, Tunisie, Egypt, Lybia, Syria, Ukraina…còn đấy chưa phai mờ!
- Liệu các cấp trên cộng sản ở mãi tận đâu đâu có còn ở lại với họ và liệu những kẻ này có cứu được họ không khi những kẻ này đã chuyễn con cái, tài sản cá nhân ra nước ngoài để họ được gọn gang bỏ chạy ra khỏi Việt Nam khi tình hình có biến?
- Liệu nhân dân trong cơn cuồng nộ có tha thứ cho những hành động tội ác mà họ đã làm theo lệnh của cấp trên hoặc họ làm chính vì động cơ tư lợi cho riêng cá nhân mình?
Đảng viên cộng sản Việt học được những bài học xa nhưng lợi ích nhản tiền là các bài học của Đông Âu , Liên Xô, Ả Rập, học được những bài học gần từ thái độ của nhân dân trong nước và của những người đang đấu tranh để giành lại tổ quốc Việt Nam từ tay Trung cộng và từ tay chế độ cộng sản, học được bài học từ sự từ giả chế độ cộng sản của các nhà văn Việt Nam chân chính mới đây chính là những bài học có tính quyết định sinh tử cho mỗi đảng viên cộng sản vào giai đoạn tan rả này của chế độ cộng sản ở Việt Nam.
Nước Trung Hoa cộng sản, tức Trung cộng, không phải là thành trì có thể bảo vệ cho đảng cộng sản Việt. Hãy chờ xem những diễn biến quyết định số phận của chế độ cộng sản ở nước Tàu trong thời gian tới đây.
Đảng viên cộng sản phải là người không có gia đình, không có dân tộc, cũng không có tổ quốc…vì lý thuyết và chế độ cộng sản muốn đảng viên của nó phải như thế.
Cấp trên của đảng viên có thương đảng viên cấp dưới không?
Cấp trên chỉ muốn đảng viên cộng sản cấp dưới làm những điều mà cấp trên muốn. Thương đảng viên hay không thì hãy nhìn cách các đảng viên cấp trên đổ tội cho cấp dưới khi nội vụ tham nhũng, âm mưu đổ bể…thì đủ biết cấp trên cộng sản có thương đảng viên cộng sản hay không.
Không ai thương đảng viên cộng sản bằng chính đảng viên cộng sản phải biết tự thương thân mình. Tiếp tục làm ác, tiếp tục theo kẻ ác làm hại cho cả dân tộc, hậu quả ra sao khi tự hỏi thì tự mình cũng đã có câu trả lời rồi vậy.
Thương hoài Đất Mẹ.
Thương hại tội nghiệp cho người Việt vào cái Thời Đồ đểu Hồ Chí Meo !!!
Trả lờiXóaÔi Đất Việt tưởng mấy chục năm Độc N..ập !
Vẫn đang lẽo đẽo sau nước xưa thua kém hơn
Dân Việt nay giành nhau đi làm osin ở đợ
Hàng triệu phận kiếp cô dâu xứ Hán Huyền Trân
Người Việt giờ không chỉ nghèo về vật chất
Còn nghèo cả Quyền làm Người Tự do Người Dân
Kỳ họp Quốc Hội này nghị Gật mới cãi về Dân ý ! ! !
Thương hại tội nghiệp Thời Đồ đểu Hồ Chí Meo !!!
TRIỆU LƯƠNG DÂN
bác viết văn châm biếm hay cực ... hơn xa những ông nhà "văng" (tục) kia
Trả lờiXóaNhờ bác TÔ HẢI giới thiệu TRANG NHÀ
Trả lờiXóaxin lỗi IN TOÀN CHỮ ĐẬM CHO CÁC BẠN TRẺ vào trang nhà DỄ LƯU Ý
http://book4you.org/
TUYỆT VỜI NÀY có trên 2.000.000 sách dạng PDF RẤT CÓ GIÁ TRỊ cho Sinh viên Việt chúng ta trong và ngoài Nước ....
Riêng về GAME DESIGN tôi đã tải về trên 2000 quyển cho bọn con cháu thật giá trị vừa in ra ngay cả cuối năm 2014 hay ngay cả 2015
Solutions Manual
STUDENT hay INSTRUCTOR Solutions Manual về TOÁN LÝ và mọi ngành thì có cả HÀNG NGÀN TẤN
Thử gõ MATHEMATICS Solutions Manual vào moteur de recherche của
http://book4you.org/
ÂU cũng có ích cho đàn cháu hiếu học
Thân chúc bác TÔ HẢI chủ gia trang cùng quý bạn đọc khỏe mạnh tiến bộ
TÔI O HIỂU NHỮNG Ô Ở HỘI NHÀ VĂN KHI VỀ HƯU SAO LẠI CÓ LƯƠNG HƯU NHỈ ,TIỀN ẤY LẤY Ở ĐÂU RA ,O LÀM GÌ RA SẢN PHẨM CHO XH...XIN AI BIẾT CHO HAY ,CÁM ƠN !
Trả lờiXóaĐÔI HÀNG GỮI NGƯỜI CỘNG SẢN
Trả lờiXóaThương sao Bến Hải đôi bờ
Vì đâu khốn khổ đôi bờ Việt Nam?
Khi huyết quản luân lưu không còn là máu Việt
Thân nô lệ, cảnh đoạn trường phải trải, phải khóc…
Nghìn đời Việt Nam!
Sông Gianh.