Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

VĂN NGHỆ "DÁN TEM"

VĂN NGHỆ "DÁN TEM"

VĂN NGHỆ “DÁN TEM”? Kể từ cái ngày ba cụ em tớ bị lục soát và tịch thu những tác phẩm âm nhạc của tớ "mến tặng", tớ lại nổi khùng một cách… vô ích với cái “bọn trả thù những người kháng chiến cũ” và bợ đít mấy con sao , siêu sao dỏm ra nước ngoài mà chẳng có phải khám xét bất cứ cái gì…..

Tớ cứ mất ngủ liên tục, chuẩn bị mọi phương án đối phó với bọn này nếu "tình hình xấu nhất" có thể xảy ra …Rồi tức tối, bực bội, căm hờn nổi lên ngút trời…. tớ đâm ra phát bệnh!... Không ân, không ngủ được, sốt rét ban đêm, sốt nóng ban ngày, xương cốt đau khắp nơi, ngồi một lúc là chỉ muốn...nằm. Tuy nhiên, tớ vẫn cố gắng viết sẵn cả một bản tuyên bố trên word và trước thế giới về cách đối xử với tài sản văn hóa của cá nhân cũng như của cả một dân tộc bị coi như “hàng lậu” nếu “chưa có dán tem”(?!). Tớ cũng yêu cầu các nước hãy lên tiếng về hành động vô văn hóa này đang cản trở mọi sự giao lưu về tư tưởng, về tình cảm, về khoa học kỹ thuật của mọi Người trên Cái thế giới phẳng này. Tớ cũng đặt vấn đề :nếu trong lịch sử tiến hóa của loài người, mọi tư tưởng, mọi nền văn hóa, đều phải …. “dán tem” mới được xuất nhập thì liệu hôm nay đây…. có cái gì cho con em chúng ta học, có cái gì cho …. “các cụ nghiên cứu sinh” ở các học viện Mác-Lê đang hàng năm cho ra lò cả hàng ngàn giáo sư-tiến sỹ?? Và tớ thách thức các nhà nãnh đạo hãy chỉ ra một lước lào mà văn hóa muốn giao lưu cần phải được..."dán tem" như ở cái "thiên đường hũ nút" này chăng? Thật là nhục nhã cho những kẻ nào bầy ra cái trò kiểm duyệt văn hóa bằng cách dán tem (!) như trên một chai rượu, một cái nồi cơm điện, một cái mũ…bảo hiểm! Chỉ còn thiếu nước dán tem luôn…. quả tim và cái miệng những người như tớ! Và đáng buồn hơn là; Chính cái bọn được giao cho “dán tem” các tác phẩm văn nghệ lại là những bọn đang khuyến khích các loại văn hóa mất dạy, tình yêu, hôn hít, tay ba, tay tư, đánh đề, lừa dối…đề cao mọi thứ sa đọa, kể cả cho giải cao nhất cho những thứ văn nghệ ăn cắp, lai căng mà không biết nhục khi tuyên bố là “chính quyền không can thiệp’, chuyên môn không can thiệp”!....Tớ liệt kê, vạch mặt từng tên đĩ điếm văn nghệ, đi lại nước ngoài xoành xoạch, kiếm tiền một cách vô liêm sỷ ở nước ngoài mà, thậm chí quậy nát các nơi chúng biểu diễn, nhận cát-xê rồi chạy làng. Tớ vạch mặt luôn những tên “quan văn nghệ” đang nắm đầu ra của các thứ “sáng tạo “ giết dần mọi tâm hồn, đạo đức, tư cách của con em chúng ta để ….. kiếm ăn, làm giầu, ngồi trên xe hơi, nhà lầu để “tham mưu” cho mấy ông lãnh đạo văn nghệ mà cả đời chưa từng biết …. văn nghệ là cái giống gì! Tóm lại, tớ đã mất bình tĩnh khi quyết tâm trực diện đối đầu với cái bọn “xã hội đen văn nghệ” này cho dù chúng có dựng lên một vài trò… đánh lừa con nít để đưa tớ ra tòa (như giam Điếu cầy 30 tháng về tội… trốn thuế!) Phải nói trắng ra rằng : Tớ định phen này liều mạng để đánh động cho toàn thể giới biết rằng : Ở đây, trên đất nước Việt Nam này, các nhà sáng tác văn nghệ, các nhà khoa học…. muốn mang một sáng tạo gì ra nước ngoài đều phải có …dán tem ! Trên đây là tóm tắt hai cái entries có tính chất…di chúc gửi lại cho đời sau mà tớ đã viết sẵn trên word. Thế nhưng….10, ngày, 20 ngày đã qua đi….Chẳng thấy có “tình hình xấu nhất” nào xảy ra. Chắc bọn "tuần đinh văn nghệ" đã thay phiên nhau ráng nghe 2 cái CD của tớ nhưng chẳng tìm ra một câu chữ nào “chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa” mà chỉ toàn là những sáng tác đã được các ông, các bố, các bác, các chú nó duyệt cho phổ biến. Và nếu có một vài lỗ tai nào biết sơ sơ tí chút về âm nhạc chắc chúng phải giật mình khi thấy bỗng dưng lại có cả nhạc mở đầu cho buổi phát thanh “Vì an ninh Tổ Quốc” của chúng nữa! Thậm chí tớ lại còn biết cắt bớt đi những bài có thể làm “kẻ thù cũ”… động lòng, có hại cho đường lối “ngoại giao rộng mở xếp lại quá khứ, hướng tới tương lai” giữa ta và Mỹ nữa như “Sẵn sàng! Bắn!”, ”Từ mặt đất thân yêu”… Không thể nào kết tội tớ là "làm ảnh hưởng đến đường lối ngoại giao hiện hành"của Đảng và Nhà Nước! Cho đến ngày 28 tháng 9 vừa rồi,trong một bữa tiệc cưới , không hẹn mà nên, ớ gặp lại một loạt các “cựu chán binh già “, khi biết chuyện tớ đang định trực diện đối mặt với bọn “dán tem sáng tác văn nghệ”, đều khuyên nhủ tớ nên… màn màn cái cơn nổi giận lại vì:

a-/ Chính tớ đã nhiều lần tuyên bố “không cãi nhau với người điếc” Vậy mà hôm nay tớ lại nổi khùng với lũ người điếc có trang bị cả còng số 8 ,dùi cui điện và chó nghiệp vụ nữa thì quả là….muốn tự sát!Khổ vợ,khổ con thôi!

b-/Cái LẼ PHẢI hiện nay là cái “lẽ phải của …kẻ yếu”, cho nên họ không cãi lý được với tớ đâu mà sẽ có những “biện pháp thích hợp” đối với tớ nếu tớ cứ quyết tâm thí cái mạng già , húc vào những bức tường đá vô hồn! Như để chứng minh cho cái việc “tem hay không tem” chẳng là cái quái gì với những tên đã có lệnh khám xét, tịch thu những gì tớ gửi ra nước ngoài là nằm trong kế hoạch đã định sẵn, Tạ Tuấn, nguyên giám đốc Dihavina, ngưòi đã thu băng nhạc “Nửa trái tim tôi” của tớ (nay đã về hưu) còn cho biết: Ngay hôm nay, em vẫn có thể đưa tặng anh cả đống tem để anh dán vào mọi xuất bản phẩm khi cần gửi ra nước ngoài. Thế nhưng, người ta vẫn có thể tịch thu để kiểm tra như thường với lý do; Vỏ đĩa với nội dung trong đĩa có thể không giống nhau! Anh bị “mạc-kê” rồi, ông anh ơi!" Luật pháp nào bằng luật pháp của những người đẻ ra luật pháp để...ngồi lên nó! Ra về, bà xã chở tớ trên cái xe Honda cà tàng, đến ngã tư Đinh Tiên Hoàng-Sô Viết Nghệ Tĩnh, đang dừng chờ đèn xanh, bỗng dưng bị một con mụ nạ dòng nhưng trông rất ác ôn, đâm xầm vào đít xe, làm tớ xuýt ngã ngửa, nhưng laị quay lại chửi bà xã tớ là “Đồ ngu! Đèn xanh rồi sao không chịu đi!”. Tớ lại nổi máu “chiến sỹ anh hùng” vung ngay chiếc gậy chống sẵn trong tay mỗi khi ra đường, định phang cho nó mấy gậy thì bà xã tạt ngay vào bờ hè…. nói nhỏ…”Anh cẩn thận! Có thể nó gây sự cho mình cáu lên là mắc mưu nó đấy!” Từ đó đến khi về đến nhà, tớ bỗng thấy bạn bè và bà xã có lý! Tội gì mà phải băn khoăn thắc mắc với lũ rắn độc khi chúng chưa trườn, bò vào nhà mình. Và tớ quyết định: Delete 2 bài có tính chất trực diện đối đầu trên word, thôi post lên blog và lại quay về với việc "kể chuyện xưa” cho các friends trẻ nghe kẻo tớ chết rồi, chẳng mấy ai biết hoặc có biết nhưng không “dám” kể lại vì …. hèn hoặc sợ bị “mác-kê” như tớ ./.

Bài tới : Có một Nhà Xuất Bản tư nhân… .ra tòa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.