LÀ “NGƯỜI CỦA CÔNG CHÚNG ẢO" KHỔ ƠI LÀ KHỔ
Saturday April 18, 2009
Gần một tuần nay, tớ bỗng tự nhận thấy mình đã là “người của công chúng ảo”! Lý do: Mấy ông ở tủ sách “Tiếng Quê Hương” bỗng phát lên một số trang web lời tựa của nhà báo Lê Phú Khải và mấy trang mở đầu “Hồi kí của một thằng hèn” của tớ viết từ năm 2000. Việc làm này tớ cũng chẳng biết nếu không có mấy ông bạn bloger loan tin cho tớ ở trên mạng. Thế là, khốn nạn cho tớ, bỗng dưng tớ trở thành “người của công chúng”! Suốt ngày đêm tô-lô-phôn, i-meo từ Bắc vô Nam, từ Pháp, từ Mĩ, từ Anh gọi về làm tớ (vẫn trong tình trạng nửa nằm nửa ngồi khi sử dụng laptop như trên ảnh) phải trả lời phát… mệt. Tiếp theo đó lại thêm các trang web ở nước ngòai liên tục “tái bản” những trang viết nói trên, khiến tớ trở thành “người nổi tiếng” lúc nào không biết. Một số đài phát thanh ở nước ngòai còn phỏng vấn tớ đến cả tiếng đồng hồ khiến tớ phải trả lời …phát nóng cả ...“mô-bai”! Thế là tớ liền có một sáng kiến: lợi dụng ngay cái blog này để trả lời cùng lúc tất cả người yêu tớ, ghét… tớ thậm chí "khai cung" trước với những kẻ chuẩn bị ...roi để phát vào mông đít tớ rằng:
1) Đây là cuốn hồi kí có tên là “Hồi kí của một thằng hèn” tớ viết từ những ngày mới về hưu, xa rời mọi quy định, mọi phán xét của mọi tổ chức. Tớ phải viết trong tình trạng khó khăn như thế nào thì hãy đọc bài giới thiệu của nhà báo Lê Phú Khải. “Viết thì cứ viết mà run thì cứ run”… cho nên khi hòan thành vào năm 2007, cuốn hồi kí, trước khi gửi đi, đã được tớ bổ sung thêm một chương “Lời phi lộ viết sau cùng” vì lí do: khi đọc lại tớ vẫn thấy cuốn hồi kí còn sặc mùi “hèn”. Và thế là, tớ lại viết thêm một chương “Tôi đã hết hèn”. Cuốn hồi kí trong USB được một “đồng chí” cũ của tớ, khi nhân danh “khúc ruột ngàn dặm” trở về Tổ Quốc, mang sang Mỹ thì ...quả thật tớ vẫn còn “sợ” nên dặn ông bạn: chờ đến khi tớ chết hãy cho ra mắt. Y như Nguyễn Khải mà tớ đã viết trong một entry trước là “chẳng thể nào đánh được một xác chết” nữa, nghĩa là: Nguyễn Khải chỉ dám “hết hèn” khi mình đã chết, đã hưởng đủ mọi quyền lợi không ai có thể đòi lại được nữa!
Bản thảo của cuốn hồi kí đó, cho đến nay, tớ cũng chẳng dại gì mà lưu trong CPU mới (vì cái CPU cũ có lẽ nay đã trở thành đồ đồng nát), nên cũng chẳng còn nhớ mình đã viết những gì nữa. Vì vậy các bạn cứ hỏi tớ điều này, điều khác ...nhiều khi tớ chẳng còn biết trả lời thế nào cho khỏi …“trước sau không như một” nữa!
2) Sở dĩ có chuyện “Hồi kí của một thằng hèn” lại ra đời vào năm 2009 này, khi tớ vẫn còn sống nhăn răng... giả ra như thế này chẳng qua vì tớ thấy trong mấy năm qua các nhà văn trẻ, các nhà tranh đấu cho dân chủ ở trong nước đã không hề hèn như tớ, dám cho ra đời ngay ở trong nước những: “Thời của thánh thần”, “Lạc đường”, “Mạt lộ”, “Rồng đá”…, dám viết những bài báo không theo... lề bên phải. Thậm chí Đào Hiếu còn có hẳn một trang web có tên “Lề bên trái” ngay ở trong nước với địa chỉ công khai “dao hieu.com”, bật lên có ngay, với những nội dung thiệt “hot” mà chẳng sao. Thế là tớ tự thấy cái gan cái mật của tớ so với họ chưa xứng đáng một phân, một lạng nào. Và tớ quyết định cho xuất bản ngay khi tớ còn sống. Ấy vậy mà sách chưa ra, mới chỉ có mấy trang giới thiệu đã có quá nhiều người tò mò cật vấn tớ nào sách mua ở đâu? nào nội dung nói những chuyện gì? Thậm chí đài BBC (phóng viên Hồng Nga ở Bangkok) còn lo sợ cho tớ rằng “Bác đang sống ở trong nước mà ra một cuốn sách ở nước ngòai như thế liệu có “việc gì” không?” Và đây là tất cả những câu trả lời mà tớ đã công khai tuyên bố với phóng viên đài BBC:
a) Cuốn hồi kí này tớ chỉ nói về cái sự “hèn” của bản thân tớ hay nói một cách khác là tất cả những gì tớ đã trải qua trong suốt hơn nửa thế kỉ, mang tiếng là “kĩ sư tâm hồn” mà chỉ vì bảo tòan tính mạng, vì miếng ăn của vợ con mà trở thành một người “đầu độc tâm hồn” tòan dân bằng những lời nói, câu ca không xuất phát từ trái tim mình
b) Tất cả những điều tớ nêu lên đều là một phần ngàn sự thật mà tớ “vừa là nạn nhân vừa là tội đồ”. Lẽ tất nhiên sẽ phải động đến cả một quá trình mà nền “văn nghệ vô sản” do Đảng lãnh đạo đã biến văn nghệ thành một công cụ đấu tranh giai cấp mà kẻ nào không theo đúng con đường đó thì sẽ bị “chuyên chính vô sản” trừng trị như mọi thành phần khác ngay tắp lự!
c) Tất cả những sai lầm hay sự hèn nhát mà tớ viết trong hồi kí đều được tớ giới thiệu dần dần trong blog suốt từ tháng 8 năm 2007 vừa qua nhưng nó chi tiết, tỉ mỉ hơn nếu sau này các friends có dịp đọc Hồi Ký của một thằng hèn" của tớ. Nhưng có một điều tớ cần nhấn mạnh: Hồi kí của tớ chủ yếu chỉ nằm trong thời gian tớ đang ở dưới sự lãnh đạo quá sai lầm, mà gây nhiều tội ác những năm còn dưới sự lãnh đạo của Đảng lao động như: Cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, đấu tranh chống nhân văn giai phẩm, chống chủ nghĩa xét lại, bỏ tù cho đi cải tạo những người có tư tưởng muốn tách chính trị ra khỏi văn nghệ… Còn những gì đang diễn ra đang được sửa sai không tuyên bố thì tớ chưa đề cập tới vì, cho tới giờ này tớ vẫn đinh ninh là chủ nghĩa cộng sản hôm nay đã cụ thể không còn nữa trên cả lý thuyết lẫn thực tế. Cứ nhìn về mọi mặt về kinh tế, văn hóa, chính trị, xã hội,….chẳng phải người ta đang đẩy mạnh chôn vùi những khái niệm của Mác-Lê, bằng chính sách khuyến khích Làm Giầu, Chẳng phải người ta đang góp tay đào sâu cái hố ngăn cách giữa giầu nứt villa, đổ building với nghèo không miễng cơm ăn giữa vựa lúa đồng bằng sông Cửu Long” đó hay sao? (đọc hàng loạt bài của nhà báo Võ Đắc Danh). Sở dĩ người ta không chịu đổi cái tên Đảng chỉ vì họ còn nắm chắc được một trong những vũ khí ác độc nhất đựoc bảo lưu trong cái đống lý thuyết quái quỷ, giết người mà cả thế giới đã quá hiểu nó để bỏ nó vào thùng rác từ gần hai thập kỷ nay. Đó chính là ba thứ vũ khí của “chuyên chinh vô sản" gồm Công An, Quân Đội và... Thông tin tuyên truyền mà rời nó ra thì… xã hội Việt Nam sẽ hiện nguyên hình là một xã hội không hề cộng sản! Các nhà lãnh đạo hiện nay nên gọi là gì? Xin để nhường cho các bạn, nhưng khi phê phán họ xin đừng gọi họ là cộng sản mà “oan” cho họ! Họ đang cố gắng để có "thành tích" với nhân dân để có dịp họ sẽ đổi tên đảng và mục tiêu tranh đấu cho hợp thời hợp thế đấy thôi. Nhưng tiếc thay trên con đường "đổi mới”, họ đang vấp phải quá nhiều "sai lầm mới" do cả phù thủy lẫn âm binh đều" cá đối bằng đầu" nên khi bị phản đối, biểu tình thì họ không thể nào không giữ lại cái vũ khí “chuyên chinh vô sản”! Họ cũng không thể đổi tên cái vũ khí độc nhất vô nhị đó thành “chuyên chính tư bản” được! Đó là nội dung hay chủ đề tư tưởng của cuốn hồi ký cũng như các entries tớ đã viết!
Hơn thế nữa, tất cả những sự kiện đau lòng mà tớ viết ra cũng đã được các nhà cầm quyền đương thời tuy không viết được hồi kí như tớ (vì đa số đang còn quá trẻ để có thể chứng kiến những sai lầm này) đang sửa chữa một cách “không tiền khoáng hậu” bằng những hành động thật ngoạn mục. Từ việc phục hồi không tuyên bố nhóm “Nhân văn giai phẩm” còn sót lại đến tặng và... truy tặng họ “giải thưởng nhà nước”, đến đưa xác của họ vào nằm ở nơi vinh dự nhất là nhà tang lễ Lê Thánh Tôn… từ việc cho phục hồi những tác phẩm của Phan Khôi, Trần Dần đến việc kỷ niệm và cho in lại các sáng tác của nhóm “Tự Lực Văn Đoàn”… Từ việc cho phổ biến toàn bộ tác phẩm của Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Vĩnh ...đến việc cho thảo luận lại về Hồ Chí Minh với những bản tham luận gây ngạc nhiên của những giáo sư tiến sĩ -đảng viên có tiếng tăm trong nước... Đến việc những trang web của những nick name gây shock bằng những bài tuyên bố, phê phán những sự kiện đang xảy ra hàng ngày… đến những tờ báo chui như “Tự do ngôn luận”, “Tổ Quốc”…chưa hề bị đình bản, bị mời lên “làm việc”… Tớ mới thấy… nỗi “sợ” cuối cùng của tớ (mà thật sự là sợ cho vợ, con) đúng là …vô duyên.! Vậy là tớ quyết định: Cứ cho ra mắt vào tháng 5 này đi!
Vả lại, họ có lí do gì mà… “gây sự” với tớ khi chính tớ là người làm những việc mà họ đã, đang và sẽ còn làm nhưng… rất khó nói! Nói một cách khác, những điều gì mà Đảng lao động Việt Nam đã mắc phải những “sai lầm lịch sử” thì hôm nay ở cả miền Nam không hề xảy ra…, cụ thể là không có cải cách ruộng đất, không có đấu tố, không có đàn áp văn nghệ dù họ làm những điều mà trước kia chúng tớ nếu làm như họ thì chỉ có mà đi... cải tạo mút mùa. Trên lĩnh vực văn học nghệ thuật, từ chỗ kìm hãm, phê phán, cấm đoán ...thì hôm nay ..tha hồ xả láng, miễn là không đả động gì đến…"pô- li- tích! Chỉ riêng về âm nhạc thì thoải mái cóp pi, bắt chước, thậm chí cả ăn cắp của nước ngoài lẫn... của nhau! Nào là “Con cái nhà ai xinh đáo để”, “Yêu nè, không yêu nè”, “Ứ ừ! Em hỏng chịu đâu”, “Kiếp đánh đề”, “Hãy yêu em dù anh dối lừa”… nào là rock, rap, breakdance đến “thuổng”, luận văn của nhau đều được tự do phát triển, thậm chí còn được khuyến khích, bảo vệ nữa.
Cho nên tớ mới nghĩ rằng sách của tớ có ra trong lúc tớ còn sống thì tớ đã làm một việc “có ích” cho các vị lãnh đạo đang chẳng muốn làm mất uy tín của các vị tiền nhân bằng những lời xin lỗi công khai. Bởi vậy sách chưa ra mà đã có kẻ chửi tớ là tớ đang làm một công việc “cứu Đảng”, “phản tỉnh vào giờ thứ 25”, thậm chí có kẻ còn cho tớ là “trùm công an văn hóa”?! (đọc trên DCV online). Tớ chắc rằng đây là những người không hề đọc blog của tớ, nhất là những entries tớ viết về những ngày đầu vào “Miền Nam giải phóng” như “Đi thăm giàu hỏi sướng”. Cũng có thể đây là những kẻ khiêu khích tớ để tớ nổi tăng-xông lên mà chết đột tử !
Thế đấy, bỗng dưng người của hơn 200.000 viewers trên blog thì nay tớ bỗng nổi tiếng trong có một vài ngày (tăng thêm mỗi ngày cả ngàn view, làm cái thân già đang vui bỗng … “khổ” chưa từng thấy(!) Vì chỉ riêng việc trả lời email thì cái lưng khốn khổ của tớ đã muốn xẹp thêm mấy đốt còn lại (xem ảnh mới nhất). Bởi thế cho nên nhân dịp này, tớ thi hành đúng quy định về blog của nhà nước, viết một trang “nhật kí cá nhân" để trả lời cùng lúc nhiều người yêu tớ và dăm ba thằng ghét tớ.
Thôi nhé! nhật ký hôm nay xin phép xì-tôp!!
Cảm ơn cụ nhiều ạ...
Trả lờiXóaNếu có thể xin cụ ghi hình và ghi âm lại nhật ký rồi upload lên youtube cho con cháu thì hay và giá trị hơn biết bao...
Nhiều kẻ chắc chắn không thể chối cãi được lịch sử.....