Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

CÓ MỘT VAN GOGH VIỆT NAM ???

CÓ MỘT VAN GOGH VIỆT NAM ??? 

May 30, '09 8:48 AM




hoạ sỹ Dương Bích Liên (1924-1988)


CÓ MỘT VAN GOGH VIỆT NAM ??

(viết trên Word đã hai tuần mà không sao post lên blog được vì Internet của tớ bị "hắc") Hôm nay (1/7/2008) mới có chuyên gia đến giúp! May quá, Lạy giời!


Đáng lý, đáng tình ra, ở thời điểm này,các nhà lý luận,các nhà phê bình nghệ thuật nếu có “tầm cỡ”phải làm cái việc “bạch hoá” cái chết của ông.Phải viết những sự thật về ông bằng những lới lẽ cụ thê, ít “ấn tượng chủ nghĩa”, ít” trừu tượng chủ nghĩa” , ít “xa xôi chủ nghĩa”, ít “lơ mơ chủ nghĩa” và ít… “hèn sỹ chủ nghĩa” hơn những bài đã được công bố thì..chẳng hiểu sao,chẳng anh nào dám cả gan nói lên cái sự thật mà ai cũng biết,….

Đó là :lần đầu tiên ở nuớc Việt Nam có một văn nghệ sỹ, sau khi xin ra khỏi Đảng, đã tự tử (,hay tự xử?)mình bằng cách…nhịn ăn và chỉ uống rượu trong 30 ngày(?),tiêu huỷ toàn bộ tác phẩm còn lưu giữ,tài liệu,thư từ, bản thảo,ghi chép….rồi ra đi không một lời nhắn nhủ gì cho bạn bè,hậu thế…Phải chăng vì ông đã trót “ bị” (hoặc “đựoc “?) trao giải thưởng cao nhất của Nhà Nước (giâi thưởng Hồ chí Minh)mà cái chết của ông phải được xếp vào loại “chết bình thường”?.Phải chăng viết về cái “tự chết” của ông sẽ gây nên những cú sốc lớn trong giới văn nghệ sỹ trẻ đương thời! Họ sẽ phải suy nghĩ về lương tâm và trách nhiệm của họ khi định mệnh đã giao cho họ làm “lương tâm của thời đại”,làm “kỹ sư của tâm hồn”,làm những “cánh chim báo bão”mà cuối cùng,chẳng làm được cái gì cả hoặc…lỡ ra, có ai đó lại bắt chước ông mà…” tự ra đi” nữa thì…nguy hiểm quá.!Với một niềm…KHÔNG TIN VÔ HẠN vào cái đầu,trái tim và …lá gan của mấy bố “ văn nghệ sỹ công chức nhà nước”,(mà khối bố gần tuổi thấp tuần rồi đến hôm nay vẫn kiên trì tại vị “một tắc không đi một ly không rời)!),cũng như lớp “văn nghẹ sỹ kinh thế thị trường”, tớ nhân danh ngươì gần nhà (cách chưa đầy 100 mét) ,người đã nghe, đã thấy, đã biết và đã kính phục ông :hoạ sỹ DƯONG BÍCH LIÊN,tớ cần phải viết lên đôi dòng theo kiểu : “Đi tìm cái tôi đã mất’’nhưng không phải bằng cách Nguyễn Khải đã có ý thức tự nguyện đánh mất cái tôi để… “ kiếm miếng ăn cho vợ con” đén tận cuối đòi,nên chẳng bao giờ NK còn tìm đựoc cái tôi khốn khổ ấy nữa! (!)Ong ,người hoạ sỹ vì KHÔNG CHỊU ĐÁNH MẤT CÁI TÔi mà chọn con đường câm lặng cho đến lúc trở về với hư vô!Xin lỗi hương hồn ông(may mà ông không vợ,không con nên tớ được thoải mái viết tất cả những gì tớ suy nghĩ về ông mà không sợ bị kiện ra toà,kể cả Ban Xét Duyệt Giải Thưởng Hồ Chí Minh nếu bây giờ mới té ngửa ra là : ông là người hoạ sỹ duy nhất KHÔNG CÓ MỘT TÁC PHẨM NÀO PHỤC VỤ CÁCH MẠNG CẢ(!!!) trừ bức “HÀO”thì bị đủ thứ “ý kiến”,rồi cuối cùng, dù đã có” hai quả tên lửa của cụ Nguyễn Tuân” thêm vào,vẫn bị loại khỏi cuộc triển lãm tranh chống Mỹ Cứu nước! …Cho nên,nhân danh một người đương thời cùng ông,(dù tớ sinh sau ông 3 năm) ,nhân danh một người vô cùng kính trọng ông cả trong nghệ thuật lẫn tư cách một nghệ sỹ,tớ đành phải “nhảy xổ” vào một lãnh vực mà không thiếu các vị học vị đầy mình, đến hôm nay, vẫn kiên trì với phương châmi “ im lặng là vàng!” Tớ đánh bạo,nêu lên những gì tớ đã nghe và thấy,sau cuộc triển lãm cuối cùng mà nhà sưu tập Trần Hậu Tuấn đã tổ chức tại bảo tàng- nhà riêng của anh tại Sài Gòn nhân dịp kỷ niệm 15 năm ngày mất của hoạ sỹ Dương Bích Liên đáng kính…Mong đuọc nhiều văn nghệ sỹ có mặt tại cuộc triển lãm tư nhân khá hoành tráng và cảm động này,trong thời thế khá thuận tiện hôm nay,hãy lên tiếng bạch hoá về cuộc đời “chẳng có gì là bí hiểm”của một người nghệ sỹ tài danh nhưng …BẾ TẮC …đến mức…phải chọn cách tự tử…Có thật là Dương Bích Liên bế tắc không? Bế tắc về cái gi? Bế tắc vì cái gi? Tại sao mà bế tắc?Nói với nhau thì nhiều nhưng chưa có ai dám viết ,dám phân tích cho đến ngọn nguồn cuộc đời sáng tác và nhân cách của một văn nghệ sỹ mà cái giải thưởng to nhất nước tặng ông sau khi ông đã qua đời (1988) được 4 năm (2002) không hề là “tấm bia mộ sang trọng cắm lên môt đời văn đã tới hồi phải kết thúc”như Nguyễn Khải tự nhận định về mình .Trái lại, ông xứng đáng là người được tôn vinh nhất trong giới văn nghẹ sỹ miền Bắc vì ông đã chọn con đường SỐNG VÌ NGHỆ THUẬT ĐÍCH THỰC và là “người đầu tiên không hài lòng với các tác phẩm,với công việc sáng tạo của bản thân và tự kết thúc cuộc đời mình bằng cách nhịn ăn….”cho đến chết (trích DƯONG BÍCH LIÊN của Nguyễn Hào Hải và Trần Hậu Tuấn-Nhà Xuất Bản Mỹ Thuật-2003)… Ông không điên như Van Gogh “”đến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời. Bằng một ý thức rất rõ ràng ông thấy rằng không nên trì hoãn cuộc đời như vậy mãi (*)….”…khi “mọi niềm tin trong ông đều đổ vỡ dần,Và điều kinh khủng đối với ông là ông vẫn sáng suốt để chứng kiến sự đổ vỡ từng ngày…(*)”( vẫn trích tài liệu trên) Ông sáng suốt dot het tai liệu,thư từ,ghi chép và còn biết dặn lại người bạn thân nhất của ông” ,nhà nghiên cứu triết học Nguyễn Hào Hải là : “có nguyện vọng muốn được ra đi trong lặng lẽ, đưa tang có lẽ chỉ cần đặt quan tài lên một cỗ xe ngựa đơn sơ,và rời thành phố vào sáng sớm,theo tiễn chỉ càn một đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề”(trích ghi chép của Nguyễn Hào Hải-cũng ở tài liệu trên)…

Vậy thì lịch sử sẽ nhận xét thế nào vè DƯONG BÍCH LIÊN ?

Với tớ thì:

DƯƠNG BÍCH LIÊN LÀ NGƯÒI NGHỆ SỸ ĐÍCH THỰC ĐAU KHỔ VÀ DŨNG CẢM DUY NHẤT CỦA MIỀN BẮC VIẸT NAM:

Muốn đánh giá đúng một Dương Bích Liên, tớ không dám bình luận gì nhiều về tác phẩm của ông.Vả lại có mấy ai đã được xem toàn bộ tác phẩm của ông,nếu không có cuộc triển lãm tư nhân Trần Hậu Tuấn tổ chức tại Saigòn năm 2003 mà bình với luận! Ở đây,có lẽ lần đầu tiên ,một số người hâm mộ ông (trong đó có tớ), được mời đến để thưởng thức,suy nghĩ và cảm phục ông qua những tác phẩm còn lại trong tay bạn bè,người thân…Có tác phẩm bị “ trôi nổi” sang tận nước ngoài cũng được trở về góp mặt.Có những tác phẩm người ta chỉ “nghe” chứ chưa” thấy” bao giờ!Tớ xin nhường phần việc đánh giá nghệ thuật cho các nhà lý luận phê bình thừa hiểu biết nhưng…viết chưa đến nơi.Tớ chỉ có mấy nhận xét thật "liều mạng” như sau,ngay trong buổi tiệc đứng tại sân nhà Trần Hậu Tuấn :

1-Té ra : Suốt hai cuộc kháng chiến kéo dài 30 năm ,tuy “đi theo Cách Mạng”,Dương Bích Liên chẳng hề có một tác phẩm nào “chiến đấu và sản xuất”cả,ngoài tấm “Bác Hồ qua suối” mà khi xem thấy cứ vẫn buồn ơi là buồn:Một ông cụ già đơn độc và một con ngưa nhỏ tí giữa bạt ngàn rửng xanh xám và một giòng suối hung dữ !Không một bóng người nào bên cạnh ông già!?!

2-Ngay cái vinh dự to lớn và thèm muốn của không biết bao người khác là được cử lên sống cạnh bác Hồ cả ba tháng trời để vẽ Bác,Dương Bích Liên cũng…chịu thua,và… rút lui trần xì có một bản ghi chép không bao giờ trở thành tác phẩm?!

3-Chẳng những trong kháng chiến chống Pháp,Dương Bích Liên cũng chẳng để lại gì ,dù là một esquisse,ngay trong cuộc chiến chống Mỹ,dù được tổ chức đi thực tế dưới bom đạn cùng Huỳnh văn Gấm,Phan Kế An,Nguyễn Sáng,Nguyễn Tư Nghiêm,Nguyễn Tiến Chung (toàn là các “mét”cả),Khi trở về, ông chỉ có một “Chiều biên giới”,mà theo tớ,nó buồn đến lạnh người,không một mầu sáng,trừ mấy cọng cỏ lau bị gió thổi sắp đổ ngã về phía bên kia biên giới không một bóng người!? Chẳng thấy quân ta anh dũng tuyệt vời,chẳng thấy anh công nhân mỏ đang hì hục “mỗi người làm việc bằng hai” hoặc “rời hầm lò là sẵn sàng trên mâm pháo”như một số hoạ sỹ khác đã vẽ!.

4-Tác phẩm có dính líu đến chiến tranh nhất lại là “tác phẩm có vấn đề” nhất! Đó là “HÀO”. Tớ đứng rất lâu trước tác phẩm này để cố “ đọc” lên những gì mà tác giả muốn gửi gấm vào đây?.Tớ chỉ thấy…Buồn và…lạnh đến rùng mình !Lần đầu tiên,tớ thấy trong tranh ông có bóng dáng Con Người.Nhưng là những con ngưòi bất động,súng không cầm tay mà đeo ngang lưng,chẳng ra tiến mà cũng chẳng ra lùi,dường như chấp nhận số phận sẽ đựoc “ hào” chôn vùi,những đường hào quá sạch sẽ có góc vuông y hệt những…quan tài! Đến một người yêu ông như tớ còn “phê bình nghệ thuật thật thà đến giết ông như chơi” như thế huống hồ mấy nhà “cần cân nẩy mực” nghệ thuật chẳng lắm ý kiến đến nỗi “Hào”phải đi sơ tán ở những nơi “có tín nhiệm”như tạm trú tại nhà Tô Hoài,Nguyên Hồng,... để rồi cuối cùng, các “ lái buôn tranh”tiếm danh “nhà sưu tập” (mà người kiếm chác nhiều nhất là tay Ngô Luân -mà anh em bị “mua tranh non” đều gọi chệch là…Vô Luân)bán nó sang nước ngoài Nhưng cuối cùng,nhờ có những nhà sưu tập đích thực, nó đã được trở về VN, cho tớ và một số người được xem và suy nghĩ về nó cũng như cha \đẻ của nó: Dương Bích Liên!

5-Tại sao, sau “Hào”(1972),Dương Bích Liên lại “ ở ẩn”,không vẽ,không tiếp xúc với bạn bè nữa?Tại sao cũng chính thời gian này ông lại “giải sầu “toàn bằng vẽ chân dung “người thật”Những cái tên “Bà Yến”,”Cô Mai”,” Đoàn Lê”,…, ông vẽ rồi cho,không bao giờ bán,hiện đang nằm ở khắp nơi … ….trừ bức tranh lần đầu ông tự hoạ ông nhưng chưa hoàn thành mà ông..(cố tình hay vô ý?) quên không huỷ nốt nó đi, nên may mắn nó đã trở thành “đứa con côi cút” duy nhất được nằm lại bên ông, trong căn phòng nhỏ ở 55 Bà Triệu, khi ông trút hơi thở cuối cùng vào lúc 9 giờ sáng ngày 12 tháng 12 năm 1988.Cái tên “Ngõ Cụt” của nó hoàn toàn sáng tỏ về những gì ông suy ngẫm lúc quyết tâm rời bỏ cuộc đời…Nó như hai tiếng “Chấm hết” vang lên bằng âm thanh cụt lủn c ủa trống timpani bị bịt sfp trong phần kết thúc của một bản giao hưởng bi hùng Nó động viên tớ,thôi thì không còn sức ẳê viết nhạc về ông thì hãy đưa ra những nhận xét về cuộc đời và sự nghiêp,cũng như cái chết của ông mà chẳng mấy ai muốn nói lên cho…rách việc Tớ xin vái ông ba vái mà tuyên bố rằng:

Dương Bích Liên là một người nghệ sỹ đã vướng vào quá nhiều ngõ cụt của cuộc đời, tưởng sống để đi mãi trên con đường sáng tạo. Nhưng vướng phải ngõ cụt ở khắp nơi, ông thấy BẾ TẮC”, bế tắc toàn diện” trong cuộc đời, trong sự nghiệp….và, (xin lỗi hương hồn ông), không có đủ can đảm đạp bằng các “ngõ cụt”, ông đã phải chọn con đường “tự kết liễu cuộc đời và không muốn ai nhắc đến tên một Dương Bích Liên đau khổ và "quyết liệt cô đơn"(Dương Tường) nữa !

Chẳng biết có bao nhiêu người dám kết luân như tớ về cuộc đời, sự nghiệp và 'cái chết tự xử’ của ông như tớ? Cũng có thể có nhiều người chẳng muốn động vào những vấn đề “tế nhị”….dễ rút giây động rừng làm gì.!.Cũng có thể có nhiều vị thấy khoái trí khi có Tớ, người dám phát biểu thẳng thắn hộ các vị!.Cũng có thể có vài vị cho là cái chết của Dương Bích Liên là cái chết tiêu cực.!Nhưng xin lỗi các quí vị này! Đối với tớ ,cái chết của Dương Bích Liên,cách trọn “im lặng trong cô đơn” và “ra đi trong lúc mọi niềm tin đều đổ vỡ” của ông là cách lựa chọn TÍCH CỰC NHẤT trong hoàn cảnh mà toàn thể cả cái giới văn nghệ miền Bắc chọn kiêư”tích cực nửa vời” “vẽ vậy mà không phải là vậy “viết vậy mà không phải vậy”… để tồn tại, thậm chí để thăng tiến (như NK tự thú trong “Đi tìm cái tôi đã mất”)thì ai tích cực hơn ai?

Lịch sử sẽ phải phán xét cụ thể tấn bi kịch Dương Bích Liên này!

Riêng tớ thì tớ bái phục ông sát đất vì ông không thể “sống hai mặt” như mọi ngưòi,không thể bẻ cong cây cọ,không “hèn sỹ”như rất,rất nhiều văn nghệ sỹ khác,trong đó có tớ ,người đã từng công bố CD “Nửa trái tim tôi”trong đó một nửa là “để phục vụ hai cuộc kháng chiến”,một nửa là để nói về mình”,Nhưng còn những kẻ cả cuộc đời chỉ biết” ngụp lặn trong cõi tung hô”, viết,vẽ theo chỉ đạo của người khác (,dù "người khác" đó toàn diện đều kém hơn mình cả về bộ óc lẫn trái tim,sai lầm và ngu ngốc có hệ thống), liệu có lúc nào, trước khi chết, có thấy giật mình nhìn về sự nghiệp sáng tác của mình mà thấy được, ít nhất như Nguyễn Khải là :” …"Tài sản tinh thần thâu góp một đời chỉ là một cái kho chứa đủ thứ tạp nham”(*) mà cứ tưởng là nghệ thuật!

Đố kiếm ra một Dương Bích Liên thứ hai ở quá khứ, hiện tại và tương lai đấy!Dương Bích Liên có cái Kết Thúc sự nghiệp và cuộc đời giống Van Gogh Nhưng Dương Bích Liên không điên! Ông rất tỉnh táo,sáng suốt khi tự nhận thấy mình quá đơn độc, không thể có ai giúp ông,cùng ông đập bỏ mọi ngõ cụt của cuộc đời .Vậy thì…từ bỏ nó là giải pháp tích cực trong ...tiêu cực nhất!/.



Comments(18 total) Post a Comment

free
Offline IM

Cuộc đời của Hoạ sỹ thật cảm động. Cháu có quen rất thân với một hoạ sỹ kiểu này, anh Cao Vân Khánh. Mới đây nhất, khi đã 62 tuổi anh mới được công chúng biết đến qua triển lãm lần đầu tiên. Một số bài viết tương đối đúng về anh ở đây:

http://www.vnexpress.net/GL/Van-hoa/My-thuat/2008/06/3BA03084/

http://baodaidoanket.net/ddk/mdNews.ddk?masterId=9&categoryId=91&id=7642

Có lẽ đã có một thời gian rất dài quen biết Cao Vân Khánh, cháu hiểu được phần nào cuộc sống nội tâm của hoạ sỹ Dương Bích Liên mà bác vừa kể trên đây.

Tuesday July 1, 2008 - 10:34am (ICT)

Jonny…
Offline

Cảm ơn Bác đã viết nài này! Càng đọc, và nghĩ về những người nghệ sĩ chân chính muốn thể hiện sáng tác một cách tự do, thể hiện một tác phẩm có hồn của cuộc sống đời thực, muốn được mình làm chủ bản thân mình và đối lập với nó là những "gọng kềm" siết chặt nguồn tư tưởng sáng tác phóng khoáng của họ mới thấy rằng họ sống chi bằng là chết đi. Cháu mới thấy thấm thía rằng hiện giờ, chẳng có một tác phẩm nào để lại ánh sáng hào quang cho hậu thế cả, từ ngày con người ta bị bóp họng, bịt lỗ tai và che mắt! Cháu cứ suy nghĩ mãi, con người Việt, đất Việt mình sao đây? Lý tưởng sống, khao khát tự do, hoài bão con người bây giờ chỉ là cái miếng ăn, manh áo và họ sẵn sàng đè bẹp nhau, bóp cổ nhau chỉ vì bát cơm và mảnh vải thôi sao? Đã hơn 30 mươi năm, những người nghệ sĩ xây dựng vẻ đẹp của tâm hồn con người, xây dựng cái cao thượng trong con người nay đã đi đâu hết rồi? Mong Bác vẫn khỏe để viết tiếp và mọi người hiểu thêm về cuộc đời của những con người nghệ sỹ chân chính. Mong lắm thay!

Tuesday July 1, 2008 - 10:38am (ICT)

K2
Offline

Dear friend...!!
Tớ mới biết blog của friend đây thui!!nhưng tớ biết tên friend từ lâu lắm rùi!!Friend viết hay quá,thông tin vô cùng có ích cho những người hậu sinh như tớ!!Và tớ mong 1 ngày được diện kiến friend,để học hỏi nhiều hơn!!Chúc friend dồi dào sức khỏe!!
Thui tớ end đây.sếp tớ giờ đang me tớ cái vụ bờ-lốc ghê lắm!!hix..Mr.K2

Tuesday July 1, 2008 - 04:51am (EDT)

STT
Offline IM

Nghệ sỹ đích thực luôn có những trăn trở với thời cuộc. Lương tâm con người khiến họ biết đau với số phận người khác, nên khi bất lực thì lựa chọn của họ cũng thật đặc biệt, mà người thường thấy rất khó hiểu.

Phải từng trải từ những giai đoạn đầu của lịch sử hiện đại như Ông mới thấm Ông nhỉ!

Cám ơn Ông về những bài viết như thế

Tuesday July 1, 2008 - 04:29pm (ICT)

DongA…
Offline IM

Thật là cảm động! Tôi không ngờ ở VN mình đã có một nhà văn nghệ sĩ đáng kính và khí tiết như thế. Đúng như bác Hải nói: "Đố kiếm ra một Dương Bích Liên thứ hai ở quá khứ, hiện tại và tương lai đấy!"
Cám ơn bác Hải thật nhiều!...

Tuesday July 1, 2008 - 11:23pm (NFT)

Phili…
Offline

May qua'..Thi` ra la` ma'y ho?ng...La^u kho^ng tha^'y ba`i cu?a Ba'c..Dang lo,ma` doc ba`i na`y sao cu~ng tha^'y sao ma` gio^'ng nhu* bu'c ve~ HA`O...La.nh Ba(ng..La.nh nhu* tu*` trong xuong..trong tu?y la.nh ra..La. qua'????

Tuesday July 1, 2008 - 08:49pm (PDT)
dau goi
Offline

Lâu quá không thấy bác có en mới, cứ nghĩ bác không được khoẻ. Nay bác đăng đàn lại thật mừng.

Wednesday July 2, 2008 - 01:05pm (ICT)

Chaien
Offline IM

Gừng càng già càng cay, bác càng viết càng hay và lôi cuốn. Sự thật trần trụi bao giờ cũng là cái ăn khách nhất.

Wednesday July 2, 2008 - 10:13am (BST)

THAY …
Offline

Đôi lời thô thiển.
Tại sao Dương-bích-Liên không lui vào tháp ngà như Bùi-xuân-Phái,người chỉ toàn vẽ phố,như thế có phải chúng ta sẽ có một số tác phẩm trứ danh khác không?Tôi thấy cách giải quyết cuộc đời mình như D-B-L,nhìn dưới góc độ nào đó vẫn là tiêu cực.Có nhiều cách tẩy chay cuộc đời này mà vẫn không cần phải tự sử.Như vậy chỉ thiệt thân mà thôi
Thầy giáo làng

Wednesday July 2, 2008 - 02:13am (PDT)
ZenZen
Offline

DBL da lam nhu the la vi DBL da biet nhin xa va thau hieu long nguoi. Nhat la thay truong hop nhu NguyenManhTuong bi nguoi ta vay khon lam hai ca mot cuoc doi . Song nhu the thi chet la giai phap hay hon ca . Nguoi ta do ky, nguoi ta tieu nhan va hay thu vat lam , lam hai den ca doi con va doi chau nua. Mot phuong tieu nhan vo hoc va vo duc .
Bon Mafia cung hanh xu thu vat nhu the , nhung doi xu anh hung ma thuong hon la khi nao doi thu tu sat thi mafia cham sot cho vo con cua doi thu chu khong thu oan hay tra thu vat nua.
Chac may vu doi xu co tinh co nghia va dung la hao han nhu the cua Mafia thi bac cung da biet roi.

Wednesday July 2, 2008 - 10:10am (PDT)

nhat …
Offline IM

Bui xuan Phai khac Duong BichLien o nhieu diem:Bui xuan Phai khong la dang vien,di kbhang chien nhung lai tro ve Thanh de"duoc thoat ra khoi cai vong kim co Nghe thuat Phai phuc vu chinh tri Nhung gi ong de lai "hoan toan nghe thuat vi nghe thuat"du...Atelier cua ong la mot cai gac xep chua day 10 met vuong !du ong chang de lai gi nhieu ngoai nhung "Pho"va "Cheo"nhung deu nam o trong tay nhung nguoi nhu Duc Minh,Lam toet,..va phieu bat sang khap troi Dong Tay...Ong tu giai phong cho minh ngay tu ngay ong bi be tac sau khi du lop"chinh huan"o Kim Tan |co mat to }Con Duong Bich Lien thi...ve khong duoc-xin ra Dang-dot het tac pham-tu tu.Trach nhiem va luong tam cua ong khac han BXP chinh la o cho nay.Cai "dau kho" cua ong chinh la cai ma hau the nen biet>Con danh gia nhu the nao ve cai Chet cua ong thi chinh la cai ma to muon hau the chung ta can phai suy nghi va danh gia no dung dan va cong bang hon.The moi sinh ra cai entry nay./.

Thursday July 3, 2008 - 09:59am (ICT)

bé Bê
Offline IM

cháu giờ mới đọc entry này của bác, cháu thiếu sót quá! Lâu lắm rồi cháu chẳng sang thăm bác, hic. Cháu kính chúc bác và gia đình sức khoẻ ạ!

Monday July 7, 2008 - 07:24pm (ICT)

AC-Ar…
Offline IM


Buồn cho các bậc tiền bối ,

Monday July 7, 2008 - 10:13pm (MST)

Hoàng…
Offline IM

Đấy là một chuyện nhìn thấy của một người nghệ sĩ, còn những chuyện khác sẽ đi xa đến mức nào ông nhỉ! Ông phải kể thật nhiều chuyện nữa ông nha!!!

Wednesday July 16, 2008 - 09:16pm (ICT)

Hoang…
Offline

Cám ơn bác đã viết ra bài này. Cháu đã từng rất xúc động khi đọc về cái chết của Dương Bích Liên, đặc biệt là khi nhìn bức tranh "Vĩnh biệt Jacqueline Picasso" (không nhớ tên chính xác lắm). Cô đơn là định mệnh của những người có chút đầu óc trong thời đại này. Nhưng dũng cảm như Dương Bích Liên và có tài như ông đều không nhiều. Xin nghiêng mình trước ông một lần nữa! Sao buồn quá bác ơi!

Thursday July 31, 2008 - 09:01pm (PDT)

Chaien
Offline IM

Hôm nay nhìn lại 1 lần nữa thì đúng 2 quả tên lửa chả ăn nhập gì với bức tranh, mà hình cái hào trông hơi giống huy hiệu búa liềm. Tiếc là các nhà nghiên cứu như Nora Taylor không tìm đến bác trước khi viết bài này http://www.escholarship.org/editions/view?docId=kt5z09q3kz&chunk.id=ch04&toc.depth=1&toc.id=ch04&brand=ucpress. Hi vọng Jason Gibbs sẽ có được bài viết hay.

Tuesday August 12, 2008 - 08:15pm (BST)

8Fieu
Offline

Hinh nhu co nguoi lam film ve ong roi.Nhg di nhien khg hay bang bai nay.Cam on bac

Friday August 22, 2008 - 04:38am (ICT)

free
Offline IM

Hôm nay cháu có đọc được một bản hồi ký của Nguyễn Đăng Mạnh viết về Hồ Chí Minh. Có đọan nói về hoạ sỹ Dương Bích Liên thế này:

"Hồi kháng chiến chống Pháp, hoạ sĩ Dương Bích Liên được cử đến ở với ông Hồ để vẽ. Sau một thời gian, Tố Hữu đến xem tranh, cho là không đạt (Chắc là Dương Bích Liên thích vẽ Hồ Chí Minh trong sinh hoạt đời thường, không thể hiện được tư thế lãnh tụ chăng?). Tố Hữu quyết định cho Dương Bích Liên thôi việc và mời đi luôn. Khi ông Hồ biết chuyện này thì Dương Bích Liên đã đi rồi. Hồ Chí Minh không bằng lòng với cách đối xử như thế. Ông cho người đuổi theo mời hoạ sĩ trở lại để có lời với anh và đưa tiễn đàng hoàng."

Nguồn: http://blog.360.yahoo.com/blog-LHs64Q8nc6oA.KIg0brqXw--?cq=1

Rõ ràng là ông không thể nào đội trời chung (nghệ thuật) với Tố Hữu, con hát trung thành của chế độ vốn coi văn nghệ sỹ như đám kỹ nữ cung đình chỉ biết nỉ non tâng bốc.

Thursday September 4, 2008 - 10:19am (ICT)



Prev: AI LÀ NGƯỜI KHỔ NHẤT
Next: CÓ 1 NHẠC SỸ THỨ THIỆT ĐÃ BỐC HƠI

1 nhận xét:

  1. cam on ong .toi cung la mot hoasi ,da tung la hoc tro cua Duong bichlien...nhung toi hen nhat va ngu xuan nen toi da chon chay that xa de duoc ve nhung gi toi muon....nhung mai mai toi khong lam duoc dieu do...va toi chi ve cho mieng com manh ao hang ngay ,cho thu them muon xac thit trai gai ,cho thoa man cai toi kieu ngao rong tuech cua minh ,bay gio toi da hon 60 tuoi...moi cay dang nhan ra minh chi la mot cai thung rong ,mot ke vo liem si va hen mat...cam on Ong da cho toi thay Toi !!!chuc ong luon manh khoe,

    Trả lờiXóa

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.