Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

TỚ ĐÃ TỒN TẠI NHƯ THẾ NÀO? (bài 3)

TỚ ĐÃ TỒN TẠI NHƯ THẾ NÀO? (bài 3)

Cái khổ lớn nhất và dai dẳng nhất cho một anh thanh niên 25 tuổi đời như tớ là phải sống trong... đối phó và luôn luôn sợ hãi về những nỗi ám ảnh bị đấu tố,bị kết án về những "tội "mang trong đầu: những tư tưởng của giai cấp thù địch""(?)mà những "đồng chí"của mình luôn sắn sàng chup lên đầu mình khi có cơ hội dành....điẻm "có lập trường tư tửơng vững vàng"!Trung Ương thì xa,mà "quan nhà"thì sát nách...

Chỉ cần một "giai điệu lạ",một tiết tấu giông giống nhạc jazz,nhạc blues,thậm chí một cái syncope,contre temps....cũng có thể bị mấy ông "nhạc sỹ công nông chủ nghĩa "mang ra mổ xẻ và quy kết là :"Chưa rứt khoát rứt bỏ những nọc độc của văn hóa Đế Quốc!!!Chính trong thời gian này mà một loạt những Ngọc Bích,Canh Thân ,...những "tay tổ" về dùng nhạc swing,rumba...để phục vụ chỉnh huấn,chỉnh quân một cách rất vô tư (y hệt ngày nay người ta dùng R& B, Pop,Rock,rap xả láng)đã đành bó tay rồi tìm cách...về thành...(dinh -tê)Tớ đang còn giữ cả một tập nhạc phục vụ quân đội NDVN bằng nhạc blues,swing...của Ngọc Bích gửi từ Mỹ về cho tớ trước khi qua đời với bức thư thanh minh về sự "phản bội Tổ Quốc bất đắc dĩ" của anh và tớ nhớ nhất câu "Giả thử nếu "người ta"có cái nhìn về swing,blues..như bây giờ người ta cho bùng nổ rock,pop,...mà chẳng bị đấu tố gì thì có lẽ...chúng mình vẫn còn bên nhau">Anh hứa sẽ về Việt Nam "đổi mới"lần cuối cùng để gặp lại bạn bè và sẽ tâm sự dài dài về cái sự ra đi miễn cưỡng của anh...Nhưng mộng chưa thành,anh đã qua đời bên Mỹ,....Còn nhiều chuyện "nửa đường đút gánh" của nhiều nhạc sỹ mà theo tớ là thật sự có tài nhưng bị "đánh" quá nhiều nên cương quyết bỏ nghề đi theo những con đường ít gai góc,ít ..trừu tượng và ít bị phê phán tùy tiện,bố láo hơn!Có thể kể vài cái tên mà các bạn trẻ ngày nay chắc ít biết đến.Đó là Việt Lang,là Hữu Hiệp,là Cao Thưởng,là Cao xuân Hạo (vừa mới qua đời cách đây 2 hôm)
Ấy vậy mà tớ không những đã bảo toàn được sinh mạng lại còn nổi trội lên trong làn sóng âm nhạc phục vụ công nông binh."Mẹo"của tớ như thế nào bài trước tớ đã nói sơ sơ...Bây giờ nói tiếp nhé.Cấp trên có chủ trương phát độngsáng tác văn nghệ,hỗ trợ quân chúng đấu tranh giảm tô(giáo đầu cho cải cách ruộng đất)!Thế là tớ soạn ngay một bài..."nhời"về cái chủ trương đó có tí văn chưong, một chút hình tượng ... Ví dụ...."Tư ngàn vạn đời xưa rồi/Cha ông chúng ta nghèo đói.Mạt đời tăm tối,sống không khác kiếp ngựa trâu!Không manh áo che thân,tháng ngày ngâm mình dưới bùn sâu..."Các bạn để ý cái ngôi thứ nhất (số nhiều hay số ít )luôn được tớ dùng trong các bài loại này để tỏ ra là tớ đã "đứng hẳn",đã "hòa mình" vào "quàn chúng nông dân" rồi đấy nhé...
.
Còn lại cái phần âm nhạc thì ...dễ ợt! .Với cái vốn nhạc lý học được sơ sơ ở nhà chung,ở sách vở,việc đầu tiên phải làm là tìm cho nó một cái tonalité (điệu thức)dân tộc nghĩa là 5 cung,hoặc 6 cung là cùng....Thế là ...ề a hát lên,bịa ra xong câu nào,dạy ngay câu đó cho quần chúng ....Sau một buổi tập hát thế là tớ ...hoàn thành một sáng tác kịp thời phục vụ chính trị.!..Không ít nhạc sỹ thời ấy đều "viết"theo kiểu ề a theo điệu thức 5,6 cung này.Thậm chí Đỗ Nhuận còn có cả một nhạc kịch(tạm gọi)"Sóng cả không ngã tay chèo"cả tiếng đồng hồ nằm chết dí trong cái khung rề pha,son,la,đô,rế...nữa cơ đấy.Cái thời mà một số "đờ mi-nhạc sỹ-" mỉa mai là thời âm nhạc "rê mi-nơ"(do chưa hiểu được là "còn lâu mới được gọi là ré mineur)!Nó nghèo nàn,nhạt nhẽo và giống nhau đén mức có thể hát bài này nối sang bài khác một cách hết sức...lô-gích!Điều này giải thích vì sao tới hôm nay chẳng ai nghe,chẳng ai biết nó là cái giống gì cả.Một lần nữa bài "Lời ai điếu cho một nền văn nghệ minh họa"của nhà văn- đại tá Nguyễn Minh Châu viét trước khi chết là...có cái lý muôn thuở tư ngàn đời Nhưng đối với tớ thì tớ đã biết tỏng tòng tong ra rằng :Tất cả những gì tớ viết trong cái thời kỳ ấy chẳng thể nào tồn tại.Đơn giản vì:Tất cả đều thiếu cái Chân,cái Thiện và cái Mỹ!Đặc biệt là âm nhạc với đặc thù là "tốc ký của tinh cảm "(Tolstoi)thì mọi sư khiên cưỡng trong tình cảm đều ...chẳng thể nào đi vào lòng ai cả!Người viết cũng nói dối ngay với chính mình thì hỏi rằng còn truyền cảm được cho ai chứ.?Viết để tồn tại,viết sau khi dự một cuộc đấu tố,viết sau khi chứng kiến những cảnh tòa án nông dân bắn bỏ tại chỗ những người từng cưu mang,giúp đỡ mình,từng sinh hoạt chung với chi bộ mình,...viết theo com-măng,chỉ thị...may thay,đến hôm nay không còn mấy ai chịu làm nữa.(Tuy nhiên vẫn không ít người vẫn chỉ làm văn nghệ vì ...cấp trên,vì cái ghế ,vì hư danh,và nhất là vì....kiếm tiền,thật nhiều tiền đang còn diễn ra hàng ngày xung quanh ta đấy!)
Cái thời gian âm nhạc bị "biến tướng" đó,theo tớ là một thời gian văn hóa âm nhạc xuống cấp ghê gớm mà hôm nay chỉ tớ mới lần đầu tiên nói thật với các bạn!Vả lại chính "Thời thế" này,những người nắm "chính quyền âm nhạc" đương thời cũng đã khai tử hết cả hàng ngàn cái gọi là tác phẩm âm nhạc phục vụ công nông binh kịp thời kia rồi !Hơn nữa người ta đã cho phép cả những tác phẩm một thời từng bị lên án,bị cấm được sống lại trên Đài,trên Báo,trên Tivi.... Ngọc Bích,Canh Thân,Việt Lang,Hữu Hiệp... đã xuất hiện trở lại bằng những tác phẩm của mình....và cả những nhạc sỹ,ca sỹ từng bị lên án là..." phản động,là bám đít Đế Quốc..." trở về trình diễn ,in sách,in đĩa tùm lum...thì hỏi làm sao tớ cứ...nhát sỹ mãi...Vì vậy Nhát Sỹ Bạo Thử thử đánh bạo viết lên blog những điều mình đã ....phải "làm để tồn tại",những "Tội" mà mình đã đóng góp vào sự xuống cấp của văn hóa âm nhạc một thời gian khá dài (của nhân dân cũng như của chính mình) trước khi từ giã cái la vie tưởng cũng bổ ích cho các nhà viết lịch sử âm nhạc...nếu họ không muốn xuyên tạc lích sử mãi bẳng những câu "âm nhạc cách mạng thời kỳ 45-75,là...đỉnh cao,là thời kỳ hoàng kim nhất của lịch sử âm nhạc nước nhà!
Tuy nhiên ,một thời kỳ thời kỳ Hoàng Kim đó cũng có thật.Đó là sau năm 54,khi về thành phố,các nhạc sỹ hay nói đúng hơn là các nhà viết ca khúc(song writer)từ từ nhận ra là "không học thì chết".Thời thế đã không cho phép cứ "bịa"ra mấy cái lời lẽ tuyên truyền,hô khẩu hiệu có âm thanh nữa rồi.Văn hóa âm nhạc kể cả kỹ thuật trong âm nhạc nếu không được nâng cao thì...người hưởng thụ sẽ bỏ anh mà đi !Thế là,một phong trào học như điên nổi lên!Và cũng là thời gian mà những quan điẻm đối chọi nhau về vấn đề này cũng nổ ra ngay trong giới lãnh đạo.D/c Võ Nguyên Giáp học piano,d/c Lê Liêm cũng sáng tác nhạc và sinh hoạt với Hội Nhạc Sỹ....Người ủng hộ,người phản đối,..
.
Riêng giới nhạc cánh tớ cứ dựa vào những... "lỗ hổng về lý luận văn nghệ cách mạng" đó mà tiến lên...kiếm chác ít nốt đồ rê mi....qua những lớp nhạc,qua những chuyên gia nước ngoài ,,thậm chí qua cả các cô giáo piano,kém mình vài ba tuổi và...xinh như mộng!Chỉ những anh dấu dốt và "học tử tế không vô" mới đứng ngoài dè bỉu rồi lên án bọn tớ là "chuyên môn thuần túy",là "kỹ thuật thuần túy",là "vọng ngoại",là "ảnh hưởng văn hóa tư sản",là...đủ thứ...vv...mà thôi!...
Cho đến ngày cái nghị quyết số ...mấy ấy ( tớ chẳng bao giờ nhớ nổi)chống xét lại ra đời!...Ông Mao,ông Kim lại thắng...Văn hóa âm nhạc lại bị xuống cấp một vài bậc nữa.Cái đoạn trường này,chỉ có những người như tớ có qua cầu mới hay sẽ được kể ra như một số chuyện "cười ra nước mắt"nhỏ nhưng chẳng bé tí nào vì nó ảnh hưởng nhỡn tiền ngay đến nền văn hóa âm nhạc pop-rock-rap ngày nay ở những entry sau!
(xi-i-u-ê-ghen!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.