Nỗi buồn cuối năm
Trong bài viết về những niềm vui và nỗi buồn cuối năm của một người đã sống quá đủ dưới bốn chế độ, đã chứng kiến tận mắt những chuyện đau lòng suốt 65 năm làm người “văn nghệ sỹ kách mệnh” tòan viết những thứ… “tạp nham chẳng có giá trị gì nghệ thuật”- ( trích Nguyễn Khải trong “Đi tìm cái tôi đã mất”) Tớ “ đánh bạo” dùng blog để giúp cho con cháu biết thêm về những trang bị giấu kín trong lịch sử văn học nghệ thuật nước nhà… Tớ luôn tuyên bố là tớ chỉ là một anh “nhát sỹ” nay “ bạo thử” trên blog chứ đâu dám đứng chung hàng ngũ những người như Tiến Sỹ Nguyễn Thanh Giang, Hà Sỹ Phu, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Mạnh Hảo…., giáo sư Hoàng Tiến, kỹ sư Đỗ Nam Hải, Luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài…
Chuyện kể ngày xửa ngày xưa” đúng là chỉ những chuyện “tép riêu”(?) chẳng bao giờ dám gửi cho một tờ báo nào ở trong củng như ngòai nước. Vậy mà có đến hơn 10 tờ báo giấy ở trong cũng như điện tử hải ngoại lại cứ hay “chiếu cố” in lại, phát lại hoặc post lên, phát lên Đài, lên các trang web…) Tở ngại nhất là mấy nhà “đại cách mạng chống cộng” bằng đường lối trong bài thơ Tố Hữu “Giết! Giết! Giết nữa!..." cho đến tên cộng sản cuối cùng!... hoặc “đem ba triệu đảng viên chúng nó ra Biển Đông xử bắn!”….Sợ quá! (mặc dầu tớ đã và đang chỉ là anh cán bộ văn nghệ - bạch vệ cho đến bây giờ). Vì vậy, khi chạm tới sự đánh phá nhau ở nước ngòai và vu cáo, dựng đứng cho những người hơn tớ cả mấy cái đầu và tim to hơn tớ cả trăm lần (ở cả trong nước lẫn ngòai nước) là “đặc công đỏ”, là “phản tỉnh giờ thứ 25” (!?), là “cộng sản trá hình”….tớ cũng chỉ nói qua loa, không dám nêu tên ai, vì sợ họ, khi đem quân về thay Mỹ tiêu diệt cộng sản sẽ bị chém đầu vì tội làm "đặc công" cho Đảng!
Ấy vậy mà hôm qua lướt web “Tin Paris”, tớ phải phát khiếp cái ông Nam Nhân hay Man Nhân nào đó vừa chửi tớ, vừa chửi những tờ báo nào (cụ thể là VN Exodus) đã đăng lại những entries tòan là những chuyện “tép riêu” của tớ. Ông hướng dẫn cho các tờ báo hải ngoại là “tớ đã cố tình dùng những chuyện tép riêu để đánh lạc hướng” những chuyện “đại sự” rồi xếp tớ ngang hàng với những “cha – con Nguyễn Thanh Giàng- Trần Khải Thanh Thủy” (?) “Giáo sự lớp 5” Hoàng Tiến, nhà văn “cộng sản trá hình” Dương Thu Hương (?)…và nhiều nhiều người nữa… là đều do công an cộng sản dàn dựng, đặc công đỏ tuốt luốt! Ôi! Hân hạnh cho lão già này quá! Được ông Man Nhân này đánh giá ngang hàng với các vị Hoàng Minh Chính, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín,… và một loạt các nhà văn, nhà báo vào tù ra tội vì đấu tranh cho dân chủ, đa nguyên, thì thật là một vinh dự to lớn vô cùng với tớ… Chỉ có một điều, ông Man Nhân này muốn mọi người tránh xa blog của tớ nên ông đã trót đi vào một cái lãnh vực mà ông ta vu cáo quá lố! Nó rất hại cho "uy tín chống cộng triệt để, không khoan nhượng của ông ta" khi một em bé lên 5 cũng như ông già 80, ở trong và ngòai nước đều biết: ở nước Việt Nam này, gần một thế kỷ nay đã có hai ông nhạc sỹ Trần Hoàn - và Tô Hải. Trần Hòan chưa bao giờ lấy tên của tớ, và tớ cũng chưa bao giờ “nhận vơ” tác phẩm của Trần Hoàn”. Tớ là tác giả của “Nụ cười Sơn Cước” còn Trần Hoàn là tác giả của “Sơn nữ ca” mà gần một thế kỷ nay có cả trăm ngàn đĩa hát, bản in, có cả các ca sỹ từ thời Mạnh Phát, Khánh Ly, Hà Thanh… đã hát và chưa có ai vạch mặt tớ “nhận vơ” như cái ông muốn đánh tớ “một cú chết tươi” bằng cái tội ăn cắp tác phẩm người khác này. Tớ mong các ca sỹ Mạnh Phát, Khánh Ly, các biên tập viên hải ngoại như Việt Hùng, Bích Huyền.... đã từng giới thiệu sơ sơ về tớ “nói lại cho rõ” dùm ông Nam Nhân thiếu hiểu biết về âm nhạc, kẻo ngày mai tớ có thể còn bị “tố điêu” như thời Cải cách ruộng đất mất như… “Tô Hải chính là một tên ác ôn, em Tô Hòai, cháu Tố Hữu, là tên đã tự tay giết chết bao chiến sỹ quân lực VNCH”… chưa biết chừng! Vậy thì cái “ phương pháp và thủ đoạn bôi xấu, vu cáo những người “không đồng quan điểm với mình” nhằm mục đích gì? Và là phương pháp đấu tranh tư tưởng của ai nhỉ? Nếu không phải như tớ đã viết về một trong những nỗi buồn cuối năm”? Một lần nữa, cái phương pháp đấu điêu, tố điêu trong CCRĐ lại được sử dụng với cá nhân tớ. Và sự đánh phá này rõ ràng đã…. “thành công cực kỳ” khi trên “Tin Paris” nhan nhản những văn sỹ, tiến sỹ, luật sư cũng đều bị gán cho là “cộng sản nằm vùng” (???) phứa văng mạng, bằng những văn phong chưa từng thấy trên giấy trắng mực đen bao giờ!
Thật đáng buồn cho chủ bút một trang web như “Tin Paris” mà cho đăng cả những lời “vu cáo mạ lỵ lấy được” của cái ông ký tên Nam Nhân, cựu chiến sỹ QLVNCH này! Và đễ đỡ bực cái mình và khỏi mất thời giờ, tớ thề; Từ nay em xin “khinh như viễn tri” và mong ai cùng quan điểm với tớ hãy hô to: "Adieu! Les nouvelles de Paris”!
Tuy vậy, còn sức, còn sống ngày nào, tớ vẫn tiếp tục kể những chuyện “tép riêu” (theo tớ phải viết là “tép riu” mới đúng) để cung cấp tài liệu sống cho lớp trẻ hôm nay và ngày mai. Chắc cái ngày mà ông Nam Nhân này mang "quân đội của ông ấy" về VN để tiêu diệt sạch sành sanh những tên cộng sản cuối cùng, những tên “đặc công đỏ” những tên “phản tỉnh vờ”, những tên do "công an c/s dùng khổ nhục kế để trà trộn vào đồng bào hải ngoại và trong nước", tớ cũng chẳng còn sống để ông ấy… tiêu diệt, cũng chẳng còn mả cho ông ấy “đào mồ vất xác xuống sống” vì tớ đã dặn vợ là sẽ đốt tớ thành tro rồi "đào sâu chôn chặt”, chớ có rắc xuống sông kẻo ô nhiễm nước uống của 7 triệu dân Sài Gòn đang “khổ vì nước” này!
Và đây là một trong những tấm ảnh chụp hai nhạc sỹ Trần Hoàn (Một đêm trong rừng vắng…) và Tô Hải (Tôi nhớ mãi một chiều xuân chia phôi….). Tớ mà "nhận vơ" tác phẩm của T.Hoàn thì có mấy đời ông ấy tặng hoa tớ nhân ngày tớ sống sót đến năm 75 tuổi! (ảnh chụp cách đây 8 năm may mà tớ còn giữ được.)
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.