Blog này là của một nhân chứng lịch sử đã 62 năm sống trong lừa dối và đi lừa dối mọi người. Blog này chỉ có nói lên sự thật, sự thật và sự thật. Blog tôi dành cho những người trẻ, hãy đọc và suy nghĩ về những gì mình đang chứng kiến trong cuộc sống....! không dành cho những kẻ HÈN, nghĩ một đằng làm một nẻo. Cấm những kẻ cơ hội, những tên phản động với Tổ Quốc tôi vào đây nói bậy!

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

CÓ 1 NHẠC SỸ THỨ THIỆT ĐÃ BỐC HƠI

CÓ 1 NHẠC SỸ THỨ THIỆT ĐÃ BỐC HƠI


TẠI SAO CÓ NHIỀU NHẠC SỸ “BỐC HƠI”DZẬY?


Vài lời phi lộ .-Chẳng biết từ lúc nào, ở Việt Nam này,người ta có quan niệm là: ai đó có một hoạt động gì dính tới âm nhạc đều đựoc các báo chí,thậm chí cả đến cái Hội Nhạc Sỹ cũng coi là…NHẠC SỸ tuốt!
Bằng chứng là trong cuốn “Nhạc Sỹ Việt Nam” mới nhất của Hội, xuất bản nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập Hội (1957-2007)liệt kê danh sách và tiểu sử của 1194 hôị viên chính thúc(!) của Hội thì có tới 2/3 là…ca sỹ,là nhạc công,là nghiên cứu ,lý luận,phê bình…Thậm chí có nhiều người,… tớ và các bạn trẻ,bạn già của tớ chẳng biết là ải là ai cả!…Một số thì đã “bốc hơi”từ khuỷa từ khuya ở Văn Điển, ở Bất Bạt,trừ có 2 người nhạc sỹ thứ thiệt có lẽ còn lâu mới bốc….mồ vì nằm tại….Mai Dịch (Huy Du và Trần Hoàn).

Trái lại,có khối ca sỹ,nhạc sỹ (sáng tác) hiện đang ăn khách,nổi đình nổi đám,nộp thuế thu nhập hàng năm cả 6,7 số 0 , đang chiếm lĩnh thị trường Am nhạc Sao Mai,Sao Hôm,Bài Hát Việt…mà báo chí cả nước phong họ là sao,siêu sao,là ai-đôn,là …đủ thứ (bắt chước à quên...học tập bên Tây,bên Mỹ hay gọi) ,thì lại…chưa được vinh dự đứng vào cái quyển “Tự Điển Nhạc Sỹ Việt Nam”dày tới 1340 trang này!Bởi vậy, thống nhất được với ngay cái Hội Chuyên Nghành (được Nhà Nước bao cấp cho tới hôm nay) còn khó, huống chi là cãi lại mấy ông nhà báo nắm trong tay mọi phuơng tiện, mọi làn sóng...“canh gác” và…,xếp xó mọi ý kiến khác mấy ổng,(chứ chưa chắc của mấy ông cấp trên xa lắc ,xa lơ) thì càng khó bội phần.!

Cái chuyện không biết chữ mà trở thanh nhà văn nổi tiếng ở ta chưa có, nhưng trong âm nhạc, chẳng cần học một nốt đồ rê mi nào ,thậm chí chẳng ghi,chẳng đọc nổi cả đến cái bài mình mới.. . ề a ra (!)ở Việt Nam ta,cho đến hôm nay vẫn là chuyện tương đối phổ biến,….có thiệt 100/100 !(Một bằng chứng minh hoạ cho điều này là :ngay trong buổi phát hình quảng bá cho việc "o bế" để trở thanh "sao","siêu sao" ,"Ai Đôn" (?) "Sao Mai Điểm hẹn" phát hình tối 16/7/008,các ca sỹ khi tập hát,khi luyện tập dưới sự hướng dẫn của chuyên gia trong nước và nước ngoài đều có trong tay một bản thảo âm nhạc chỉ có...lời ca,tuyệt đối chẳng có một ai biết nhìn bản nhạc có đồ,rê,mi cả!Còn các "nhạc sỹ" luyện thanh cho ca sỹ khi gõ đàn piano thì cả mấy ngón tay "thừa" đều chỉ thẳng lên...trời! Rồi đây,khối vị sẽ trở thành "sao",thành "sỹ"tuốt cho mà coi!.Vậy thì gọi mấy ông thi sỹ,kiến trúc sư,bô đội,mấy chú bỏ học thành lập các nhóm này nhóm kia rồi tự đặt bài hat,tự biểu diễn,tự thu đĩa rồi…..nhờ (cái này thì không tự được nữa) mấy ông "bố bạo" (báo bộ)lăng xê lên và…nổi tiếng đùng đùng!Thế thì… không gọi họ là "nhạc sỹ" thì gọi là gì đây ới ông Hội Nhạc Sỹ Việt Nam, ông Hội Âm Nhạc thành phố Hồ Chí Minh và các ông Chi Hội Nhạc sỹ ở khắp nước?Ấy là chưa kể các vị "nhạc sỹ tự phát" ,chuyên ...ăn cắp (mà báo chí thường gọi lịch sự bằng...Đạo Nhạc)lấy nhạc của người khác rồi đăt lời Việt ký tên mình mà gần đây báo chí đã...bắt buộc phải phanh phui vì...dính tới...nước ngoài!(vụ "Rising sun",ăn cắp toàn bộ âm nhac,phần đệm,vũ đạo,phong cách ,của nhóm TVXQ bởi mấy bố "nhạc sỹ"HP nào đó chỉ là ba cái thứ...lẻ tẻ!(Tuổi Trẻ 15&16/7/008)

Thôi thì,cứ tạm xếp các thứ định nghĩa thế nào là nhà soạn nhạc,là người viết ca khúc,,là nhà âm nhạc học(.các thứ composer,song-writer,musicologist,… mà bên các nước thuộc WTO người ta đã phân định từ khuya)…..mà tạm dùng cái từ kép “Nhạc Sỹ” của…Tầu mà đinh nghĩa: bất cứ ai “nghĩ” ra,hoặc “chế” ra hoặc cụ thể là “ề a” ra được mấy câu lời ca (chẳng cần văn hoá,văn học gì ) có giai điệu lên bổng xuống trầm (dù tự mình ghi hoặc nhờ ai ghi ra giấy cho), dều được gọi là NHẠC SỸ vậy!(nhất là ở cái thời nhạc (?) Rap,không có nốt nhạc,mà chỉ có lời nói liến thoắng này!) Sở dĩ tớ phải phi lộ về cái “danh nhiệp” nhạc sỹ dài dòng như vậy vì :

1-Sự ra đời của giới nhạc sỹ ở Việt Nam ,theo tớ, quả là …hiếm thấy trong lịch sử âm nhạc thế giới!

2-Việc đánh đồng giữa âm nhạc chuyên nghiệp và âm nhạc nghiệp dư, ở Việt Nam, cho đén hôm nay vẫn làm cho công chúng đã có nhận thức bất khả thay đổi là : âm nhạc tức là bài hát,va chỉ có bài hát mà thôi(thậm chí chỉ có đơn ca ).Cho nên,phân biệt giữa “âm nhạc có nghề” và “âm nhạc không nghề” chỉ tổ làm nhiều người thêm…tự ái (không)nghề nghiệp.!

Và ,với sự… “chấp nhận một cách ấm ức” cái định nghĩa đó, tớ kể chuyện về sự “bốc hơi” của một loạt “nhạc sỹ” và cũng nhờ ở cái sự dính líu "ba chìm bảy nổi"trong hơn 50 năm với hoạt động âm nhạc ở cái vùng âm nhạc đặc biệt này mà : nhân danh... Tớ, một nhân chứng sống , mắt thấy, tai nghe và….cái đầu thì luôn suy nghĩ về những nguyên nhân của các "sự cố nhạc sỹ bốc hơi” đã xảy ra….mà tạm tổng kết hoàn toàn cá nhân về những sự bốc hơi đó như sau:


1-BỐC HƠI VÌ …ĐI LẠC ĐƯỜNG- Đó là những nhạc sỹ tưởng rằng có sẵn một số vốn âm nhạc tự học hoặc học ở các trường dòng,nhà thờ,tu viện, hoặc có quá trình kiếm ăn trong các quán Bar dancing dưới thời đô hộ Pháp là thoả sức hành nghề dưới ngọn cờ cách mạng !…Họ cũng mang hết nhiệt tình,cũng gối đất nằm sương,cũng hành quân cả ngàn cây số lên Việt Bắc,vào miền Trung để phục vụ nhân dân và bộ đội và được hoan nghênh nhiệt liệt (kể cả các cấp lãnh đạo) .Họ không hề biết đên cái gì sẽ xảy ra khi cái nhiệt tình trong sáng của họ sắp bị.. lên bàn mổ (hoặc vào..." lò mổ" thì đúng hơn), khi cái đường lối “Văn Nghệ phục vụ công nông binh”,(cụ thể là cái đường lối Diên An về văn nghệ của Mao Chủ Tịch ), từ những năm 50 trở đi đã dần dần triệt tiêu mọi hoạt động văn nghệ xuất phát từ trái tim ngây thơ của họ (trong đó có...thằng tớ!)!Hàng loạt những bài hát về chiến đấu ,về chỉnh huấn,chỉnh quân theo các điệu swing,blues,rumba,… ồn ào nhất,có đông người thưởng thức nhất đã bị “lên bàn mổ” trước tiên không thương tiếc!Nào là đi theo “đường lối văn nghệ tư sản ,vô cùng độc hại”.,….Nào là..“tiểu tư sản”, “lãng mạn”,thậm chí “đồi truỵ”,”phản động”,….Thế là…..chỉ trong hai năm 1952-1953,hàng loạt nhạc sỹ theo nhau…bốc hơi!...Sau này trong các lớp học chỉnh huấn,bồi dưỡng lý lu ận ,"củng cố lập trường văn nghệ vô sản" cho những người chưa chịu bốc hơi như tớ, tớ luôn được nghe các vị lãnh đạo kết luận về họ là những “phần tử không chịu đựng được gian khổ,sợ chết,thèm bơ thừa sữa cặn của Đế Quốc sài lang” nên….”dinh tê-đầu hàng địch”. Lúc đó,dù không đồng ý nhưng cũng như mọi người "vi tín"còn cao hơn tớ cả mấy cái đầu ,tớ cũng chỉ đành chấp nhận chữ “hèn”như họ mà…câm lặng…Nhưng trong thâm tâm,tớ thấy họ rất chi là..anh dũng(!) khi...tự “bôc hơi” để quyết tâm đi tìm con đường hành nghề âm nhạc mà không phải lo sợ bị đấu đá,bị lên án này nọ,thành kiến,coi thường, và nhất là được tự do …muốn viết gì thì viết!….

Họ cũng chẳng quan tâm gì đến hai chữ “phản bội” hoặc “trở cờ’ …..Và không ít người trong số họ, đến hôm nay,dù còn sống hay đã qua đời ,chắc phải.... cười mỉm khi thấy những đứa con của họ bị lên án tơi bời ngày xưa, đến hôm nay lại “được phép” xuất hiện hoành tráng và… hái ra danh, ra tiền ở giữa cái đất kinh tế thị trường nhưng vẫn định hướng...xã hội chủ nghĩa này .Họ là ai?Bốc hơi để trở thành... mưa,thành bão hay bốc hơi vĩnh viễn ?.Chẳng cần kê tên tuổi ra,ai cũng có thể liệt kê ra vài chục tên!Thậm chí có người còn ra câu đố :“Trở cờ rồi lại..trở cờ/ Lạc đường tí chút bây giờ vinh quang! Đố biết là ai?


2-/ BỐC HƠI VÌ…. BÂT ĐẮC DĨ PHẢI LÀM NHẠC SỸ !-Nếu cái thời cách mạng Pháp chỉ nảy sinh ra có một ông sĩ quan công binh Rouget de Lisle ,tác giả của "La Marseillaise" thì cái thời cách mạng Việt Nam xuất hiện khá nhiều “nhạc sỹ một bài”rồi….bốc hơi trên diễn đàn âm nhac. Đó là các nhạc sỹ Đinh Nhu (cùng nhau đi Hồng Binh)Phạm Công Nhiêù (Tinh Hận)Hoàng văn Thái (Phất cờ Nam tiến),Vương gia Khương (Hò la),Nguyễn ngọc Bạch (Cương quyết ra đi)Doãn Quang Khải (Vì nhân dân quên minh) và còn rất nhiều… nhiều nữa các cán bộ,dân thường… đã “phải làm nhạc sỹ” do yêu cầu của cách mạng,do không có bài phục vụ kịp thời "minh hoạ,tuyên truyền đường lối,chính sách", nên họ... "đánh liều" làm nhạc sỹ nhất thời! .Nhưng sau đó thì…tít nặng.. ."tịt”.!không thể tiếp tục "dám nghĩ dám làm" thêm khi đã tỉnh ra là :làm "nghệ thuật tử tế" không phải là chuyện dễ! .Cho nên lặng lẽ rút lui là chước tốt nhất.Tuy nhiên ,cũng có một số bài,do ra đời đã… gặp “vận”, đúng thời cơ lại còn được các cơ quan tuyên truyền,phát thanh quảng bá rầm rĩ,liên tục… đến mức cả nuớc nghe mãi phải ..quen tai (như tớ đã từng quen tai với tiếng tầu điện mỗi sáng chạy rầm rầm leng keng lóc cóc khi phải nằm ngay cạnh nó có 20 mét suốt 3 năm trời ở 26B phố Huế Hà Nội, đến khi bỏ tầu điện cho thủ đô được "văn minh ,lịch sự" hơn (!?)thì tớ bỗng dưng lại thấy ..nhớ!) ,Thế là bài hát đó trở nên "phổ biến" mặc dầu anh bộ đội và quần chúng bình thường chả ai hát đúng nó như bản ghi son-phe bao giờ! (bài "Vi nhân dán quên mình" là một ví dụ). Ở đây cũng phải nói đến một số bài hát…”tập thể sáng tác” như “Thời cơ đã đến”,”Biết ơn Đảng và chính phủ”…, dù co tặng giải nhất (trên cà "Vì nhân dân quên mình", chỉ được giải 2 toàn quóc năm i952)),dù cố tuyên truyền,phổ biến hết cỡ nhưng cả bài hát lẫn “tập thể tác giả” đều… bốc hơi sớm nhất!Cái nguyên nhân bốc hơi ở đây chính là cái sự lầm tưởng một cách ngu ngốc rằng : âm nhạc cũng như mọi ngành nghề khác ,"quần chúng đều làm nên tất cả”!!!….Vậy thì tập thể lẽ nào chẳng hơn hẳn một vài sỹ nọ ,sỹ kia mà đa số đều xuất thân từ những .."thành phần không đáng tin cậy"hay sao?!.Và khi đã trót lỡ bước "thử" vào nghề âm nhạc mới biết : không dễ có nhiều Rouget de Lisle ở cuộc đời này !Cho nên các “nhạc sỹ một bài”,các "mhạc sỹ tập thể" đó đã..tự… bốc hơi cho phải lẽ!Nói một cách khác,họ đã tự "biết mình,biết người" ,không có nghề thì thà đi làm việc khác có ích cho xã hội hơn là cứ vác một "trăm bó đước đi kiếm một con ếch âm nhạc"!Tớ tôn trọng và đánh giá cao việc "tự mình nửa đường đứt gánh" này! Một số không nhỏ những “nhạc sỹ bất đắc dĩ” nói trên là bạn tớ, đồng đội của tớ,thậm chí cả những người “trở cờ “,”dinh tê” sau này,có dịp gặp lại tớ đều “khen” tớ là “khéo xoay sở”,khéo "chia trái tim ra hai nửa" để "tồn tại trong sáng tác ghê!"làm tớ không khỏi trạnh lòng...Chẳng hiểu đây là lời khen hay lời mỉa mai cái thằng nhạc sỹ đã một thời “muốn gì có nấy” như tớ đây?

Một số,khi đã thành đạt hoặc tồn tại trên lãnh vực khác thì không hề muốn mọi người nhắc đến những “tác phẩm” chẳng có một xu nghệ thuật nào của họ và “xin tha” cho họ hai chữ “nhạc sỹ”vì động tới nó thì càng thêm…xấu hổ!. Đó là những G/s Cao Xuân Hạo nhà ngôn ngữ học với "tác phẩm âm nhạc"mà ông không muốn ai nhắc tới như “Đảng là ánh đuốc””,Vì hoà bình, hãy nổ súng!” Đó là Hữu Hiệp ,cái anh chàng Tiểu Đoan Trưởng,bạn tơ ,cũng“xin tha”cho cái chức danh "nhạc sỹ" dù từng nổi tiếng với “Trào lòng”,”An Châu”… Đó là Doãn Quang Khải,người đồng đội nhiều năm của tớ,từ thuở Lục Quân Trần Quốc Tuấn cho đến khi về F 325 “bị” ép làm văn công nhưng đã tìm mọi cách để chuồn lẹ với sự góp sức của chính tớ….Và ngay cả với Nguyễn đình Thi người “nhạc sỹ…với hai bài nổi tiếng”(Diệt Phát Xít” và “Người Hà Nội”)cả nước biết tên cũng đã nhiều lần khước từ cái chức danh Nhạc sỹ khi Hội Nhạc Sỹ đã hơn một lần muốn kết nạp ông vào Hội cho….thêm rôm rả?(dù ở Việt Nam,không thiếu mấy ông có tiéng là đa tài ,thích đủ thứ nhạc-hoạ-văn-kịch-báo sỹ ...là chuyện có thật và các vị này rất vênh vang khi in trên cạc vi-zít một loạt Hội mà các vị đó đang là hội viên chính thức!


3-/MỘT TRƯỜNG HỢP TỰ BỐC HƠI KHÁ THÀNH CÔNG-Đây là một người khá nổi tiếng,sinh sau tớ đúng 63 ngày,một ngưòi mà tác phẩm âm nhạc đựoc truỳền miệng khắp Bắc,Trung Nam,khắp vùng “ta” lẫn cả… vùng “địch”(!),một người “nhạc sỹ đích thực” mà tớ luôn cảm phục (về nghề nghiệp) Những năm 46-50,trong kháng chiến chống Pháp.không ở nơi nào mà có các cuộc biểu diễn văn nghệ lại không vang lên những : “Mời anh Vệ Quốc dừng chân bên quán”….hoặc “Đường về làng tôi xa xôi lắm”…. làm rung động hàng vạn trái tim người. Đọc đến đây,những friends yêu âm nhạc từ tuổi 5-60 trở l ên ,dù ở "vùngTự do"hay ở nội Thành Hà Nội,Sai-gòn,chắc đã đoán được anh là ai rồi. Đúng! Đó chính là Việt Lang,cái anh chàng Vệ Quốc ở Liên Khu III đó đã nổi tiếng với những,”Thu trên sông”, “Tình quê hương”,"Về làng xưa","Những hình bóng qua”, " Đoàn qưân đi”,”Mùa không biên giới”…trứoc cả những “Sơn Nữ ca”,”Nụ cười sơn cước”,”Anh đến thăm em một chiều mưa “cả vài ba năm trước cánh tớ!…Bằng những lời ca,bằng những giai điệu thật trong sáng, đẹp cả về hình tượng âm nhạc lẫn văn học, Việt Lang đã đi sâu vào tâm hồn những người lính thời ấy ,bằng những “Bầy em tôi đang quay sa”… bằng “những cô nàng,khăn hồng lệ thấm”,bằng những ứoc mơ của những người lính “Hẹn ngày mai chiến thắng chớ quên đường về làng xưa’ hoặc “khi nao về xóm cũ,dò hoa thăm dáng xưa,biết người còn đó chăng,nói đôi lời thiết tha”…Nghĩa là Việt lang đã "nói hộ"bằng bài hát cho cả triệu người cái mà mọi người không nói được.Việt Lang, những năm 45-50 của thế kỷ trước là một trong những nhạc sỹ được quần chúng tạch tạch xè cánh tớ coi như "đàn anh" trong nghề làm bài hát phục vụ Con Người….Và chính cái Chân Thiện Mỹ không giai cấp đó đã làm khổ anh!Người ta bơi móc đủ điều .Nào là "Việt Lang phục vụ ai?"Quần chúng công nông binh hiểu gì khi nghe “Ai nghe tà áo rách vui ngày tháng/,bầy em tôi đang quay sa!?”hoặc “ai mong chờ ai” khi kết bài "Đoàn Quân đi" bằng “Em vẫn mong chờ tới ngày ấy đôi ta cùng mơ’!?Sao lại mơ.?Thậm chí có kẻ độc miệng còn kết hợp cả việc một số tác phẩm của anh đuợc phổ biến trên Đài Hà Nội tạm chiếm là…”Bài hát của Việt Lang bài nào cũng có thể dùng cho cả ta lẫn địch!”Tóm lại “Việt Lang hoàn toàn làm nhạc không phải cho giai cấp mà là cho…kẻ thù của giai cấp”..(Kết luận của một ông “quan văn nghệ” (nay đã ngoẻo củ tỏi nên cũng chẳng cần nêu đích danh làm gì) tại Lớp học của Văn Nghệ Liên Khu 3,ở Kim Tân,Thanh Hoá năm 52

Của đáng tội,Việt Lang cũng đã có lần thử sức trong thể loại âm nhạc “ùng oàng” và cũng đã thành công không kém gì những bài êm dịu,trữ tình của anh. Đó là bài :”Kìa Chicagô,tiếng thét lớp dân nghèo nàn…”mà người ta thường thay thế cho cái đề tựa nghe nó quá chung chung là “Bài ca Quốc Tế Lao động”,(mà tới hôm nay người ta vẫn dùng phần âm nhạc nhưng không thấy phát lời ca bao giờ?.)...Có thể nói,nếu muốn tồn tại,muốn "trèo cao" trong hang ngũ nhạc sỹ -công chức cấp trên,cấp dưới thì,Việt Lang phải từ bỏ cái sở trường để đi vào cái sở đoản….Nghĩa là phải từ bỏ tiếng nói của trái tim mà lăn vào nhiệm vụ”làm âm nhạc theo yêu cầu”,hoặc..."một nửa cái đầu,một nửa trái tim dành cho cách mạng,một nửa dành cho chính mình" (như tớ và nhiều đồng nghiệp,chịu mang cái tiếng là "tiểu tư sản bấp bênh"cho đến tận cuối đời,miễn là không phải...di cải tạo hay vào tù không án)!Trước tình thế này,VL đã chọn con đường …..khá đặc biệt.Anh không "dinh tê" ,không đốt hết tác phẩm như hoạ sỹ DBL,không tự tử …mà "nhẹ nhàng,khéo léo" rút lui khỏi quân đôi ,rồi xin vô thi lấy cái bằng "Trung học chuyên khoa" ở truơng trung học phổ thông cao nhất vùng tự do lúc bấy giờ là Nguyễn Thượng Hiền (lúc ấy chưa ai dám bắt chước "địch" mà gọi là...tú tài!?)Sau cái thủ tục mà anh vượt qua một cách dễ dàng đó,anh lại còn cố gắng cặm cụi học tiếp Đại Học Sư Phạm để trở thành thầy giáo cấp III với cái tên không hề dính líu gì đến những tác phẩm nổi tiếng của anh là… LÊ HUY.!Anh kiên quyết không công nhận anh là Việt Lang,thậm chí nổi tự ái lên khi ai đó gọi đến cái tên Việt Lang. Anh kiên quyết từ bỏ cái tên nổi tiễng môt thời đó tới mức ghi cả ngoài cửa phòng anh là “Ở đây,không có Việt Lang nào hết!”Thậm chí bạn bè cùng học còn kể lại là anh đã từng nổi khùng với một đồng học, khi bị ép nhận tên Việt Lang là :"Chính anh là Việt Lang chứ đâu phải tôi!"Chẳng biết Đoàn quân đi, đoàn quân đến nào hết!”(*)Gần nửa thế kỷ trôi qua,trước những tin đồn thất thiệt “Việt lang đã chết!””Việt Lang đã dinh tê”,chính anh cũng chẳng thèm cải chính làm gì cho nỗi oan của cái tên Việt Lang mà anh đã quyết tâm xoá sổ !.Rõ ràng anh muôn tự mình rũ bỏ cái quá khứ làm nhạc sỹ quá rắc rối (hay quá bất công?) đối với anh.Và cái tên giáo viên cấp ba,dịch giả của “Lão Goriot’ ,của” Phia Tây không có gì lạ”... ,của trưởng đoàn chuyên gia giáo dục hơn 10 năm ở tít Angola châu Phi xa xôi hình như đã làm anh đỡ bực mình với những kê cứ muốn đi săn tìm một Việt Lang "tự bốc hơi" để được tự do tồn tại dưới hai cái tên mới Lê Huy hoặc Lê Quí Hiệp !!!

Cho dến những năm gần đây,dù anh không muốn,người ta vẫn đưa lên Đài,lên Báo,lên Truyền Hình nhiều tác phẩm mà vì nó anh đã phải tìm cách ... “Tự”Bốc hơi” để có được yên tĩnh trong tâm hồn,…

.Vậy mà trời xui đất khiến thế nào "những đứa con lâu nay bị xua đuổi" bỗng vụt đứng dậy,sống lại ,trước cả người cha đẻ chúng và đòi hỏi lich sử phải trả lời: Cha chúng nó đâu!? Sau một thời gian quan sát thấy những đứa con yêu của mình đã được Nhân Dân công nhận thực sự ,anh quyết định "ra công khai" ;"Lê Huy chính là Việt Lang đây!"

Và ,ngày 26 tháng 12 năm 2007,anh đã chính thức ra mắt tại Đai Hội Kỷ Niệm 50 năm thành lập Hội Nhạc sỹ Việt Nam với tư cách là…”khách mời”(*)

Hai thằng bạn già "Đoàn Vế quốc quân một lần ra đi"....năm xưa gặp nhau mừng mừng tủi tủi…..Thế là cái kết “có Hậu”rôi! (tớ nghĩ)

Tuy nhiên tớ cứ ậm ừ mãi một câu góp ý chân tình khi anh đua cho tớ mấy bài hat mới sáng tác (có cả bài viết lời bằng tiéng Pháp,tiếng Bồ Đào Nha dưới cái tên lại mới toe nữa là …Huy Lê,!) !?Ý kiến chưa nói ra lời được là thế này: :”Hãy để cái tên Việt Lang sống bên cạnh những sáng tác cũ ,để chúng được sống với công chúng,với thời gian ,để mọi người hiểu thêm là Giá trị của những tác phẩm bị lên án một thời đó là có GIÁ TRỊ ĐÍCH THỰC dù nó chẳng có lập trường giai cấp giai kiếc nào cả!Còn lại... nên dẹp các thứ “Chúc mừng năm nới”,”Chào mừng ASEM…với cái tên Huy Lê mới toe này lại(!) vì bây giờ cả nước đã biết anh là Việt Lang- Lê Huy rồi!Không nên để Huy Lê giết Việt Lang nữa!”Hãy cho Huy Lê "bốc hơi" đi kẻo nó sẽ làm hại Việt Lang đấy!”

Vậy mà,dù rất quí ông bạn già,tớ vẫn không sao nói lên được thành lời …cho đến ngày phải rời Hà Nội để... chốn rét hại! Chẳng biết có nên nói thẳng cái sự thật này ra với anh không nhỉ?Vì còn đâu nữa một Việt Lang giữa thế kỷ trước,đầy sức sống tươi trẻ của tuổi 20! Hơn nửa ,sau hơn 50 năm,chạy trốn cả âm nhạc lẫn phủ nhận đến cả cái tên VL của mình ,làm sao tâm hồn anh có thể trẻ lại,trong sáng,ngây thơ như trước ?Phải chăng anh cũng giống như Hữu Loan ,không sao tìm lại được cái Tôi của "Mầu tím hoa xim" do đã buộc phải rời xa quá lâu cây viết ở cái thời sung sức nhất?Hay là cứ để cho cái tên mới Huy Lê nó ….tự bốc hơi theo quy luật “kinh thế thị trường”?

*(Các friends nào muốn biết thêm chi tiết mới ,xin đọc comment của Thay Giao lang,một đồng nghiệp,đồng học,đồng khoá vơi VL,,một nhạc sỹ nghiệp dư nhưng có trong tay gần như toàn bộ tác phẩm của VL mà chính VL cũng không còn nhớ!)

Hai cách sử sự với bản thân khi nhận thấy “Nghệ Thuật chỉ là nghệ thuật đích thực khi được nói lên Sự Thật từ Con Tim ,không chịu sức ép của bất cứ một thế lực chính trị nào” bằng không thì….”tự bốc hơi” của hai nhân vật Dương Bích Liên (entry trước)và của Việt Lang,ai tiêu cực hơn ai?ai “đáng nể”hơn ai?Các friends hãy comment tha hồ thoả thích nhé!




Đây là hai thằng Vệ Quốc năm xưa,gặp nhau tại Đaịi Hội Kỷ niệm 50 thành lập Hội Nhạc Sỹ Việt Nam(1957-2007)

(Ảnh chụp ngày 26 tháng 12/007 trước cửa Nhà hát lớn Hà Nội,Tớ đứng bên trái,Việt Lang bên phải)

Tuesday July 15, 2008 - 06:42pm (ICT)

Next Post: TỚ HÁT XÌ HƠI ĐÂY NÀY!
Previous Post: CÓ MỘT VAN GOGH VIỆT NAM ???
Comments(19 total) Post a Comment

Hứa lèo
Offline

Đọc bài của cụ ngồn ngộn tư liệu, sướng quá. Xin cảm ơn cụ và chúc cụ khỏe để viết bài cho chúng cháu đọc để tìm hiểu.

Tuesday July 15, 2008 - 08:06am (PDT)

K2
Offline

xin cái tem nhé Nhat si!!
1-BỐC HƠI VÌ …ĐI LẠC ĐƯỜNG:..nhiều lắm,VD:tác giả bài Kỷ Vật Cho Em..hihi

Tuesday July 15, 2008 - 11:10am (EDT)

nguye…
Offline IM

Bác viết hay quá

Tuesday July 15, 2008 - 10:11pm (ICT)

TÕM
Offline IM

Cảm ơn bác với bày hay này! Chúc bác luôn mạnh khỏe!

Wednesday July 16, 2008 - 12:50am (ICT)

free
Offline IM

Đúng là đừng để Lê Huy giết chết Việt Lang. Cám ơn bác

Wednesday July 16, 2008 - 01:06pm (ICT)

THAY …
Offline

Ông Tô-Hải ơi
Bây giờ mà tự nhận là bạn thân của VL thì e có phần thấy người sang bắt quàng làm họ đấy.Nhưng tôi,một Thầy giáo làng,người đã từng dậy học ở trường Hoàng văn Thụ mà lúc còn KC chống Pháp đóng ở Thọ Xuân,Thanh Hoá,ông VL khi ấy là Hiệu trưởng Lê quí Hiệp.Những lúc gọi "nhầm "ông Hiệp là VL thì ông ta lại lườm tôi một phát và nói:đề nghị Đ/c Hàm nghiêm túc nhé.Sau ngày HB lập lại cả tôi và ông Hiệp lại cùng đi học ĐHSP Hà nộivà ông cũng luôn "nhắc nhở" tôi không được gọi nhầm như trước nữa.Đám cưới ông lấy cô giáo Bích,Tôi còn thành lập một ban nhạc giúp vui với điều kiện không được chơi bài nào của VL cả
Tôi tự hào là người thuộc nhiều bài hát của VL hơn cả tác giả của nó.Thí dụ bài Về làng xưa mà câu mở đầu là:Về làng xưa,đây miền thuỳ dương bóng cau hàng tre in bóng sương chiều...Nâm 2000,anh có thu một băng nhạc gồm hầu hết các bài nổi tiếng của anh để tặng tôi.Tôi có ý định sẽ làm ra thành một CD để kỷ niệm tình bạn giữa chúng tôi.Mấy lần tôi nói chuyện đó với anh thì anh gạt đi và nói:Tout casse,tout passe,seul l'amitie' reste vivace
Tôi đành phải tôn trọng ý của anh và để cuốn băng đó như vốn dĩ nó lúc ban đầu
Nhưng tôi nghĩ là nếu hội Nhạc sĩVN mà thực hiện một CD thu những bài hát một thời vang bóng của anh thì có lẽ đó là một cách cư xử đẹp hơn cả.Mà kinh phí để thực hiện CD đó có lẽ còn rẻ hơn là thực hiện số tiền tổ chức một đêm hát những bài hát rẻ tiền khác,tôi nghĩ thế.

Wednesday July 16, 2008 - 02:48am (PDT)

Hoàng…
Offline IM

Ong oi, cau nay hay nhat ha ong!!!

"Nghệ Thuật chỉ là nghệ thuật đích thực khi được nói lên Sự Thật từ Con Tim ,không chịu sức ép của bất cứ một thế lực chính trị nào"

Wednesday July 16, 2008 - 08:55pm (ICT)
Huy H
Offline

bác ơi ! Chờ múm.....chít ! sợ lại có "thông páo..." có gì Bác cứ "tuôn chào..tuôn chào",bác viết kiểu này chờ .... phát nghẹn.
Chúc bác (và gia đình) sức khỏe

Wednesday July 16, 2008 - 11:33am (MDT)
ZenZen
Offline

“Trở cờ rồi lại..trở cờ
Lạc đường tí chút bây giờ vinh quang!"

- Đố biết là ai?

Anh chàng này thì ai cũng muốn lánh xa, trong hay ngoài nước thì cũng đều muốn như thế cả . Phạm Dê chính là hắn chứ còn ai khác nữa !!!!


Wednesday July 16, 2008 - 12:57pm (PDT)
ZenZen
Offline

Phạm Dê lạc lối nơi nao
Biết chăng chốn ấy chẳng ai muốn vào
Cúi đầu lê gối bịt tai
Lương tâm bán rẻ đổi vài ... ky' khoooooaaaaai !!!



Wednesday July 16, 2008 - 01:07pm (PDT)

Jonny…
Offline

Cảm ơn Bác thông tin quý giá trên.

Bác ơi, sao dạo này, người ta hay chôm nhạc của người khác về làm của mình quá! Ngay cả bài hát trong đêm thi chung kết hoa hậu hòan vũ gần đây, cũng có thông tin rộ lên là nhạc sĩ Vĩnh Tâm sáng tác bài "Hãy nói anh yêu em" mà cô ca sĩ Trà My hát trong đêm chung kết đó cũng chôm từ bài Young Lovers của nhóm BoA (Nhóm nhạc Hàn Quốc). Nghe mà thấy đau thật đau.

Cháu từng tự hào nhiều nhạc sĩ trước năm 75 như các nhạc sĩ Đoàn Chuẩn - Từ Linh, Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn . . . đã mang tài năng của mình vượt ra khỏi phạm vi đất nước. Bây giờ nhìn lại hàng tá nhạc sĩ hiện đại thời nay, họ viết nhạc mà chẳng có gì là cái hồn bên trong cả, viết theo lời yêu cầu, viết càng nhanh càng tốt để thu về lợi nhuận càng cao mà quên mất tác phẩm của họ còn có thực sự là một tác phẩm âm nhạc tồn tại theo tháng năm hay không. Khi vắt cạn nguồn sáng tác, họ không chịu học hỏi và đi vào cuộc sống của nhân thế mà loay hoay tìm những bài nhạc đang "hot" của các nước khác rồi xào nấu thành bản nhạc của riêng mình, có khi chôm luôn nguyên xi bản nhạc của người ta, vứt luôn cái thể diện của chính bản thân mình, chỉnh sửa thêm thắt từ tiếng VIỆT, rồi mỉm cười ghi tên mình vào chỗ "COMPOSER" mà chẳng biết nhìn đến cái TÔI của người nghệ sĩ, ít ra là thể diện của một đất nước!

Nên, cháu chẳng bao giờ nghe những bài nhạc từ thập niên 80 trở về sau. Nó lãng nhãng làm sao đó, và nếu có nghe chắc là bị ép nghe thôi, những lúc bị ép nghe cách tốt nhất là lấy 2 tay bịt 2 lỗ tai lại.

Việt Nam, không biết có vị bác sĩ nào có thể chữa bênh được cho đất nước này không? Cái tôi, cái thể diện của con người hình như theo năm thắng bị người ta lấy mất chỉ vì đồng tiên và lòng tham, sự đố kỵ của con người. Đạo đức, văn hóa chỉ là câu cửa miệng mà các anh văn hóa cán bộ nói oang oang mỗi ngày mà thật sự họ có làm theo những gì họ nói. Hay là ban ngày thì ca bài ca thiên thần, ban đêm hò bài ca "Giết quân thù" mà nhìn quanh thấy ai cũng là bạn của mình.

Tư liệu của Bác là những tư liệu quý mà không phải ai cũng dám đứng ra nói, ngoại trừ những người trước khi nhắm mắt xuôi tay để lại cho hậu thế vài cuốn truyện trần tình về những việc mình đã lỡ gây ra và đã bị chịu trận trong suốt thời gian sống mang kiếp con người như nhà văn Nguyễn Khải hay cũng như nhiều nhạc sĩ khác mà Bác đã đưa ra.

Với một ly trà nóng ngồi để bàn luận nhiều về vấn đề này, kết cục của câu chuyện sẽ là những câu "Ôi thời cuộc, biết làm gì bây giờ!" thì sau mỗi cuộc nói chuyện chỉ làm cho người ta càng thêm buồn. Con người ta sống quá lâu trong nỗi sợ hãi, và sự sợ hãi đó biến thành nhút nhát và an phận thì cũng chẳng trách ai cả, trách mình thì hay hơn.

Mong Bác vẫn luôn có nhiều sức khỏe, và cống hiến cho vạn người Việt biết sự thật của cuộc sống người nghệ sỹ Việt Nam. Cảm ơn Bác nhiều lắm!


Thursday July 17, 2008 - 11:19am (ICT)

Jonny…
Offline

Đây là comment của Bác trong blog của cháu. "Mong bạn mạnh dạn gửi cái link này về cho địa chỉ này;dangcóngsan@cpv.ỏg.vn hoặc in ra gửi Ông Đào Duy Quát 275 Đội Cấn-Ba Đình-Hà Nội....Xem họ có tí ti cảm xúc nào không.Đồng thời gửi cho tất cả các báo nào có thể gửi trên toàn thế giới để họ biết sái gì đang xảy ra với số phận của những công dân Việt Nam đáng thương và đáng xấu hổ cho những người có lương tâm như chúng ta này"
Bác ơi, cái địa chỉ email của DCSVN hình như Bác đánh nhầm rồi. Bác gửi lại cho cháu nha!

Cháu sẽ gửi cho họ. Nhưng cháu biết chắc là sau khi gửi xong, đội CA chuyên săn lùng bọn "phản động" sẽ làm những việc như sau:
1. Gửi một bầy cho săn qua sủa ỏm tỏi nhà cháu.
2. Gửi một đội quân qua bang Cali tìm hiểu xem cái thằng Việt "lày" là thằng Việt "lào".
3. Và điều tồi tệ nhất là các đồng chi sau khi đọc xong thì cười khẩy, phì phà điếu thuốc "Đâu phải chuyện của tớ đâu mà lo bò trắng răng!"

Cháu đang nắn gân, nắn cốt lại để cố mà suy nghĩ trong hàng tá quan chức mang dòng máu Việt, nói tiếng Việt và lọc ra những bề tôi "Trung với Đảng, Hiếu với Dân" xem có ai thật sự thấm nhuần tư tưởng Hồ Chí Minh yêu nước thương dân hay không thì thấy 99,99% là gắn cái mác ngoài áo.0,01% còn lại là do lương tri cảnh tỉnh nên vội tháo chạy ra khỏi chốn âm u mê tịch, về nhà đuổi gà, đuổi vịt cho khuây khỏa đầu óc.

Cháu đã từng vác cái thân làm cho nhà nước, thấy các đồng chí, từ chí nam cho đến chí nữ tìm cách đâm nhau sau lưng thế nào. Công việc chính thì họ chẳng bao giờ làm, mà dành thời gian để làm những công việc phụ như: xoi mói chuyện người khác, thành lập phe cánh để thủ tiêu lẫn nhau, ăn chia thông đồng với nhau, dằn mặt và trù dập nhân viên mới . . . Sau 1 tháng thử việc, cháu dặn với lòng thà đi ăn xin còn vinh quang hơn làm cho nhà nước. Thời gian sau, mới suy nghĩ ra tại sao cũng là con người mà con người sống trong khuôn khổ nhà nước lại quá là "thánh thiện" đến như vậy, còn những con người lao động bán lưng cho đất, bán mặt cho trời thì họ chỉ đen bên ngoài nhưng bên trong thì thật là Thánh. Từ đấy, dù không đọc báo Giác Ngộ nhưng cháu cũng đã giác ngộ phần nào tại sao dân ta nghèo mạt kiếp, hèn mạt kiếp, và nhục mạt kiếp như vậy.

Dân Việt, không chỉ bị chính con người Việt cướp đi cái hồn 4,000 năm văn vật, mà còn bị cướp trắng trợn tài sản, là vốn sinh nhai của mình. Con người Việt đang làm nghèo con người Việt bởi chính lòng tham vô cùng tận, sự ích kỷ, hẹp hòi của 1 nền chuyên chính độc tài. Những cái tên được vinh danh trong thời kỳ huynh đệ tương tàn sẽ được con cháu đời sau ghi nhớ! Nhớ vì những "thành quả" to lớn mà họ để lại cho một đất Việt buồn! Tôi này, lớn lắm!



Friday July 18, 2008 - 11:34am (ICT)

chi meo
Offline

http://giaocam.saigonline.com/HTML-Various/CD/Nhac/CDMauThoiGian01_NhacTienChien/06TinhQueHuongNSVietLangCSMyLinh.php

Cám ơn nhátsỹ đã cho biết về nhạc sĩ Việt Lang, quả thật đúng là VL đã bốc hơi rồi. bản "tình quê hương" thật là "tuyệt cú mèo" mà chẳng mấy người biết...

Rất trân trọng tư cách của nhátsỹ. Có một bài hát, "ba bà mẹ chồng" thì phải có một câu "như hai cô ca sĩ có khen nhau bao giờ ". Nhátsỹ khen bạn và cũng là "đồng nghiệp" như topic này thì cuộc đời vẫn còn là màu hồng.

Nhạc sĩ Việt lang đang là phó giám đốc UNESCO ở Hà nội? Xin nhatsỹ chuyển hộ Chí meo một câu hỏi đến ông:
câu hỏi như sau: vào những năm cuối thập niên 1980 Hồ chí minh của chúng... tớ có được UNESCO vinh danh là vĩ nhân ở Paris hay không? Báo đảng mập mờ bảo là CÓ, bọn "phản động" khẳng định là KHÔNG. Thằng cha "chiêu hồi" BT cũng bảo suýt thì Bác được nhưng cuối cùng đã không, vì bị bọn phản động vạch ra những cái "điếm" của Bác và Đảng.
Rất mong được ông phó giám đốc UNESCO Hà nội lên tiếng.
Trân trọng./

Saturday July 19, 2008 - 09:33pm (ICT)

Nô Đạ…
Offline IM

chào bác. con là Minh, học báo chí. Con muốn hỏi bác bài "sông Dakrong mùa xuân về" thì địa danh sông Dakrong nằm ở đâu vậy ạ? Bác có thể cho con biết hoàn cảnh ra đời bài hát được không ạ?

Wednesday July 23, 2008 - 12:55pm (ICT)

Langt…
Offline

15 ngay roi khong thay ong co input gi ca; chau nong ruot qua viet len day may dong. Neu ong con dang ngam nghi cho mot entry moi thi cung hat hoi mot cai de chau va ca lang mung nhe.

Tuesday July 29, 2008 - 08:34pm (EDT)
tho n…
Offline

Bác ới ! xao "bốc hơi" nâu thía !
Lô đại hiệp : Dakrông thuộc tỉnh Quảng "chị". từ Đông hà theo QL9 lên Lao Bảo ( đường qua Laos) xem thêm ở đây:http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90akr%C3%B4ng

Wednesday July 30, 2008 - 12:33pm (ICT)

Thuan…
Offline

Lon roi cac ban tre oi! " Song Dakrong don mua xuan ve" la cua nhac si TO' HAI (co dau sac).

Wednesday July 30, 2008 - 03:41am (EDT)

S€p¥a
Offline

Cho cháu hỏi là entry này còn "hoạt động" không ạ?

Wednesday August 13, 2008 - 08:52pm (ICT)

S€p¥a
Offline

Không ạh. Ý cháu hỏi là entry này còn được quan tâm nữa hay không, hay đó chỉ là một trong số các entry đã bị quên mất. Vì đây là một entry đã rất lâu rồi ạ.

Saturday August 16, 2008 - 03:38pm (ICT)
Prev: CÓ MỘT VAN GOGH VIỆT NAM ???
Next: TỚ HÁT XÌ HƠI ĐÂY NÀY!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- "Tô Hải Library" không chịu trách nhiệm về comment của bạn đọc.
- Hoan nghênh bạn đọc góp ý sát chủ đề mỗi Entry. Các comment "lạc đề" dù vô tình hay cố ý đều bị từ chối mà không cần báo trước.